Chương trước
Chương sau
Xe lái trở về còn chưa dừng hẳn, tai Lý Quân Nguyện cũng đã bắt được âm thanh, ngừng tất cả hành động trong tay nhìn chằm chằm cánh cửa bên kia theo bản năng, Thích Sá thấy thế trong lòng sợ hãi tí nữa lúc những người đó trở về Lý Quân Nguyện sẽ trực tiếp thể hiện bất mãn.

Nhưng ai biết sau khi cửa mở ra vang lên âm thanh "Chào mừng ghé thăm", Lý Quân Nguyện lại nhanh chóng cúi đầu như che giấu, bắt đầu dùng sức chà mặt bàn đã bóng loáng trước mắt.

Thích Sá:...?

Bốn người bước vào vốn còn đang ồn ào tranh cãi, vừa vòng qua một góc trông thấy Lý Quân Nguyện đang ra sức lau bàn khí thế đến nỗi muốn đánh bóng mặt bàn cũng không khỏi ngậm miệng, Hứa Lãng Nguyệt nuốt nước bọt, "Ực, ờm, tôi mang đồ vào bếp trước."

Nói xong liền nhanh chóng xách nguyên liệu trong tay bản thân chạy vào bếp, Lý Quân Nguyện cũng đã nghiêm túc làm việc như vậy, cô nàng nào dám nhàn hạ, tức tốc làm việc thôi.

Viên Tư Ý cũng muốn lấy nguyên liệu của bản thân đi vào bắt đầu chuẩn bị, vừa mới định lấy đồ trong tay Kỷ Diệp Hàng đã bị đối phương nhẹ nhàng né tránh.

"Tôi giúp cô mang vào nhé." Kỷ Diệp Hàng nói, "Có hơi nặng."

"Được, cảm ơn." Viên Tư Ý gật đầu, đi theo sau Kỷ Diệp Hàng vào bếp.

Lý Quân Nguyện vờ như không thèm để ý, thật ra tai vẫn đang dựng thẳng lên nghe ngóng, lúc nghe thấy đoạn đối thoại kia trong lòng bốc hỏa. Viên Tư Ý quả là hay, bình thường ở trước mặt cô ấy biểu hiện giống như con thỏ trắng, lúc này mới chia tay mấy ngày đã cấp tốc chạy đến chương trình này bắt cặp một tên đàn ông rồi, thì ra là chơi đùa cô ở đoàn phim như vậy!

Tìm linh cảm xong quay đầu đã tìm một tên đàn ông tương thân tương ái!

Phắc!

Cũng may Kỷ Diệp Hàng chỉ mang đồ vào rồi lại đi ra, nếu không có thể Lý Quân Nguyện sẽ thật sự vọt vào ném gã đàn ông kia ra.

Thích Sá thời khắc đều chú ý tới tâm trạng Lý Quân Nguyện, nhận thấy cảm xúc cô ấy không ngừng dâng lên hạ xuống, vừa thấy Kỷ Diệp Hàng đi ra sợ anh ta bị Lý Quân Nguyện ăn tươi nuốt sống nhanh chóng kéo người đi, "Ồ, Kỷ Diệp Hàng anh sang đây giúp với, làm một bản đi."

"Nhưng tôi vừa mới đồng ý làm trợ thủ cho cô Viên," Kỷ Diệp Hàng còn đứng trước mặt Lý Quân Nguyện xắn tay áo sơ mi lên, dáng vẻ chuẩn bị xuống bếp, "Anh khoan đi đã."

Thích Sá rõ ràng cảm giác được sau khi nói ra những lời kia khí thế muốn giết người của Lý Quân Nguyện càng thêm đậm, anh ta gần như là nhào đến ôm lấy Kỷ Diệp Hàng lôi người đi, "Liền ngay lập tức! Tôi cần anh!"

"Ồ." Kỷ Diệp Hàng cứ thế cứng đờ bị người kéo đi.

Lý Quân Nguyện liếc mắt sang hai người đi mất, đều chạy ra phòng làm việc ở đằng sau, lúc này mới thong thả buông khăn lau trong tay xuống, sau đó vờ vịt xắn tay áo của bản thân, đi vào bếp.

Viên Tư Ý đang đứng ở bồn rửa bát rửa rau, Lý Quân Nguyện vừa vào liền lặng lẽ đi đến cạnh cô, "Để tôi làm."

Viên Tư Ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ấy một cái, yên lặng chừa ra vị trí trước bồn rửa, "Cảm ơn."

Lý Quân Nguyện cười khổ, từ bao giờ giữa các cô ngay cả giúp rửa rau cũng phải nói cảm ơn. Cô ấy nhớ dáng vẻ khi Viên Tư Ý nắm lấy tay cô ấy để cô ấy học rửa rau, nghiêm túc, rất đáng yêu.

Bây giờ...

Lý Quân Nguyện nhìn thoáng qua bóng dáng đưa rau cho cô ấy sau đó yên lặng đi sang bên kia thái rau mặc kệ cô ấy, mím môi, nếu không vì ngại có nhiều camera như vậy lại bị Hứa Nhâm lừa dối ký hợp đồng, cô ấy thật muốn xông lên kéo người đi, cần gì phải đau khổ giãy giụa ở cái show trinh thám yêu đương quỷ quái này.

Viên Tư Ý đưa lưng về phía cô ấy, dao trên tay không ngừng xắt vào thớt gỗ phát ra âm thanh, nhưng thật ra bên dưới dao chẳng có gì.



Mấy chiếc nấm được cô lấy định cắt cách dao ít nhất cũng phải vài centimet, nhưng Viên Tư Ý lại như hoàn toàn không hề phát hiện, cử động từng chút một.

Mãi đến khi Lý Quân Nguyện hét to một tiếng cô mới hồi thần, lập tức buông dao trong tay đi đến trước mặt Lý Quân Nguyện, "Sao thế?"

Lý Quân Nguyện chỉ là vừa mới thất thần không thấy con sâu màu trắng trên lá rau, bất ngờ trông thấy không nhịn được hét lên một tiếng mà thôi, "Không có gì, có sâu."

Chuyện này cũng quá mất mặt rồi, Lý Quân Nguyện vô cùng ảo não, có con sâu mà kêu la gì chứ, mất mặt quá đi.

Thậm chí ngoài cửa còn có một chiếc đầu thò vào, là Hứa Lãng Nguyệt vừa nãy nghe tiếng nên đến, "Ờm, không sao chứ?"

"Không sao." Lý Quân Nguyện lạnh mặt cương quyết giả vờ ngầu, tuyệt đối không thể để người khác thấy cô ấy mất mặt như vậy.

"Ồ." Hứa Lãng Nguyệt trông thấy biểu cảm lạnh lùng không đổi của Lý Quân Nguyện nuốt nước bọt, "Không sao là tốt rồi, tôi đi trước đây."

Nói xong lại chạy vụt đi, rốt cuộc làm sao Viên Tư Ý có thể xem như không thấy vẻ mặt lạnh lùng đó thế, huống chi Lý Quân Nguyện còn có gương mặt sắc bén như vậy.

So với Lý Quân Nguyện, cô nàng vẫn thích Vu Sơ Ánh ôn hòa hơn.

Viên Tư Ý nhìn lá rau và sâu bị Lý Quân Nguyện lém ra thật xa thì thở phào, lặng lẽ đưa tay cầm lá rau ném vào trong thùng rác, "Không sao là tốt rồi."

Lý Quân Nguyện lại dần nhớ lại chuyện xảy ra, từ bước chân có phần vội vàng cùng nét mặt nhìn trộm của Viên Tư Ý có chút manh mối, "Chỉ rửa rau mà thôi, có thể có chuyện lớn gì."

Đúng vậy, Viên Tư Ý cũng ý thức được, chỉ là rửa rau mà thôi, cũng không phải thái rau, cô căng thẳng vậy làm gì.

Lý Quân Nguyện vốn đang định trêu cô, nhưng ánh mắt lơ đãng quét qua mấy chiếc camera trong góc đang nhắm ngay bản thân, rốt cuộc vẫn kiềm chế suy nghĩ này, nhẹ giọng nói, "Làm việc đi."

"Ừm." Viên Tư Ý gật đầu theo bản năng.

Hình thức này cô thật sự rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô chỉ cần nghe Lý Quân Nguyện nhẹ giọng nói chuyện với cô như vậy cũng đã hình thành phản xạ có điều kiện đáp lời.

Xem ra sau này phải giảm bớt ở cùng Lý Quân Nguyện, Viên Tư Ý nhìn mớ nấm trên thớt gỗ xắt cả buổi cũng không nhúc nhích lấy một cái thở dài, nếu không thực nghiệm của bản thân sẽ không có chút ý nghĩa nào.

Lý Quân Nguyện vốn cho rằng bản thân đã thấy được chút manh mối, không ngờ nửa ngày sau đó Viên Tư Ý từ chối tất cả sự giúp đỡ của cô ấy lại cách cô ấy rất xa, dáng vẻ như sợ tránh không kịp khiến cô ấy thoáng chốc lại ngỡ ngàng.

Chẳng lẽ căng thẳng lúc đó là cô ấy nhìn sai rồi sao?

Giai đoạn nấu thử buổi tối, tất cả mọi người rất hài lòng với món ăn của Hứa Lãng Nguyệt và Viên Tư Ý, sau khi mọi người bàn bạc bỏ đi một vài món chuẩn bị vừa khá mất thời gian vừa phiền phức thì thực đơn món ăn đã được định ra tạm thời.

Menu đồ uống cũng đã xác định xong, đều là một vài món cà phê và đồ uống cơ bản, Thích Sá còn thêm vào hai món riêng sở trường của bản thân để bán.

Sau khi mọi người ăn xong cơm chiều thu dọn đồ xong bèn đi đến ký túc xá ekip chương trình sắp xếp cho họ.

Ký túc xá ở giữa sườn núi, là một căn biệt thự nhỏ xinh đẹp, cao hai tầng có ba phòng tiêu chuẩn.



Không cần hỏi, hai người đàn ông chắc chắn là ngủ trong phòng dưới lầu, còn lại bốn cô gái cô nhìn tôi tôi nhìn cô, nhất thời đều không nói gì.

Mọi người vừa mới gặp mặt không quá thân thuộc, ai cũng ngại mở miệng trước nói muốn cùng phòng với người khác, như vừa mở miệng đã gạt bỏ những người còn lại.

Im lặng chừng một phút, cuối cùng vẫn là sự sợ hãi của Hứa Lãng Nguyệt thúc đẩy cô nàng phá vỡ sự im lặng này trước, cô nàng mạnh mẽ ôm lấy tay Vu Sơ Ánh, "Tôi ngủ cùng Sơ Ánh!"

Vu Sơ Ánh lặng lẽ rút tay bản thân ra đáp lời, lỗ tai ửng đỏ lên khó phát hiện, "Ừm."

Viên Tư Ý và Lý Quân Nguyện đưa mắt nhìn nhau, đều không phản bác, vì thế sắp xếp phòng cứ thế được xác định.

Chọn phòng để hành lý xong, sáu người không hẹn mà cùng xuống phòng khách ngồi, thậm chí Thích Sá còn không biết lấy từ đâu một chai champagne khui ra nói chúc mừng ngày đầu bọn họ gặp nhau.

Lý Quân Nguyện vừa trông thấy chai rượu bèn trở nên cảnh giác, cô ấy chợt nhớ tới ngày đầu gặp Viên Tư Ý, dáng vẻ Viên Tư Ý say rượu ôm chặt lấy cô ấy, còn có lon bia dứa chỉ có thể tính là nước uống trơ trọi trên bàn kia.

...

Cô ấy vừa định đưa tay ngăn rượu Thích Sá đưa cho Viên Tư Ý, mới vừa đưa ra đã rút về.

Cô ấy bỗng cảm thấy, Viên Tư Ý say rượu hình như cũng không tệ, dù sao hai người các cô được phân chung một phòng, nếu Viên Tư Ý uống say cô ấy đưa cô về phòng hình như cũng là thuận lý thành chương.

Nào ngờ Viên Tư Ý từ chối champagne trong tay Thích Sá, "Tôi không uống."

Thích Sá cũng không cố ép, "Vậy trong tủ lạnh có đồ uống đấy, cô xem xem uống gì đi."

"Ừm." Viên Tư Ý gật đầu đi vào bếp.

Vu Sơ Ánh cũng từ chối rượu của Thích Sá, đi theo sau Viên Tư Ý, thấy thế trong lòng Lý Quân Nguyện gấp đến không chịu được.

Cô ấy còn nhớ lúc vừa gặp sáng nay, dáng vẻ Vu Sơ Ánh và Viên Tư Ý trao đổi với nhau, trông rất thân quen.

Aaa! Thật là phiền chết mất! Hai tên cún Hứa Nhâm và Ninh Vọng làm chương trình yêu đương song tính gì vậy, hại cô ấy phải đề phòng, cũng sắp phát điên rồi.

Lý Quân Nguyện luôn không phải người có thể kìm nén, không đợi rượu Thích Sá đưa tới, cô ấy đã dứt khoát đứng dậy, "Hôm nay cũng không muốn uống lắm."

Thậm chí ngay cả cớ cô ấy cũng không muốn tìm, trực tiếp vọt vào phòng bếp.

Lúc sắp đi tới cửa, cô ấy lại thả chậm bước chân, vờ như bản thân vẫn luôn chầm chậm đi tới như vậy, kết quả người vừa mới tới cửa đã nghe một câu bên trong.

Giọng Vu Sơ Ánh truyền tới, có lẽ đang cười, "Thật sao, cô rất thích tôi à?"

Lý Quân Nguyện đột nhiên nhớ tới những lời lúc Viên Tư Ý mời cô ấy đóng bộ phim, hình như lúc đó Viên Tư Ý chỉ khen vai diễn trong phim kịch cô ấy diễn rất tốt mà thôi.

Sao bây giờ khen Vu Sơ Ánh lại biến thành rất thích cô ta?!

Aaa! Viên Tư Ý cái đồ cặn bã này!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.