"Hải Thiên..."
Nguyệt Vy giãy dụa một hôi vẫn không thoát khỏi vòng tay của Hải Thiên, cô đành nhẹ giọng khuyên nhủ: "Hải Thiên à.."
Hải Thiên vẫn ôm chặt lấy cô, mặt anh áp xuống hõm cổ mãi không dời đi, nghe thấy tiếng gọi nhỏ nhẹ của cô, anh khẽ ừm một tiếng: "Anh đây"
Thanh âm giọng nói trầm ổn của Hải Thiên như rót vào tai cô những ngọt ngào mơn man.
Nguyệt Vy thở dài, đặt tay lên mu bàn tay của anh, nhẹ giọng nói: "Buông em ra đi.Ngoan, buông em ra.Chúng ta từ từ nói chuyện có được không?"
Hải Thiên nghe cô dụ dỗ, lưỡng lự vài giây mới chậm rãi buông tay ra.Nhưng vẫn đứng gần cô như thế.
Nguyệt Vy xoay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt anh: "Chúng ta đã nói rõ rồi.Không phải sao? Anh đừng tìm em nữa.Vợ chồng mấy chục năm còn có thể ly hôn, huống gì chúng ta chỉ mới bên nhau ba tháng.
Ban đầu, anh có thể không quen, còn bận lòng nhưng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.Chúng ta không thể tiếp tục, không chỉ riêng vì việc anh và Mỹ Nhi mà còn vì..Nguyệt Vy hít sâu một hơi, dịu giọng nói: "Em và anh quá khác nhau.Cho dù có yêu nhau có bên nhau cũng không đi được với nhau lâu dài."
Hải Thiên nhìn cô chăm chăm, không biết có phút ảo giác hay không, Nguyệt Vy mơ hồ thấy trong ánh mắt kia lấp lánh màn sương mỏng.
"Tại sao? Tại sao không thể lâu dài? Tại sao?"
Giọng nói anh không giấu được sự mất mát, buồn bã.
"Chúng ta quá khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-tong-tai-yeu-em-cuong-si/2610034/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.