Vậy là Nguyệt Vy phải xin phép ban giám hiệu cho phép nghỉ ở nhà một tuần, vì lý do bất khả kháng, nên ban giám hiệu cũng không phàn nàn gây khó dễ, quan tâm dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt.Còn về phần Hải Thiên, từ lúc đưa cô từ bệnh viện đến giờ không biết đến nhà cô bao nhiêu lần.
Nguyệt Vy vừa nhìn thấy lại bực mình, cô một mực không chịu mở cửa.
Dù sao đã quyết định chia tay rồi, không nên dây dưa nữa.
Thể nhưng xưa nay thứ Hải Thiên có thừa nhất chính là sự kiên trì.
Anh kiên trì đến lì lợm, cô không chịu mở cửa thì cứ đứng bên ngoài thao thao bất tuyệt đủ lời, vừa ồn ào đến cô, vừa ồn ào đến hàng xóm.
Giống như bây giờ vậy....Đồng hồ điểm 7 giờ tối.
Nguyệt Vy đang ngồi trên sô pha vừa xem phim vừa ăn bánh quy, ngoài cửa người nào đó đang náo loạn.
"Nguyệt Vy, mở cửa cho anh đi"
"Vy, em đang đau chân, làm sao tự nấu ăn được.Anh mang cháo đến cho em đây.Mau mở cửa cho anh đi"
"Bảo bối, em không mở cửa, anh sẽ đứng đây tới mai luôn đấy"
Đứng tới mai? Nghe đến đây, Nguyệt Vy lại nhớ đến lần đó, cô và anh giận nhau, Hải Thiên thực sự đã đứng cả đêm bên ngoài đến sáng.
Sáng ra, nhìn thấy anh gục dầu dựa lưng vào tường trước cửa nhà, ngủ trong tư thế ngồi như thế, Nguyệt Vy vừa ngạc nhiên lại vừa xót xa.
Bây giờ nghe anh nói như vậy, đúng thật là trong người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-tong-tai-yeu-em-cuong-si/2610033/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.