Từ lúc gặp Hải Thiên cho đến tận chiều, Nguyệt Vy cứ thấy nặng lòng thấp thỏm.
Nhớ lại khoảnh khắc Hải Thiên đứng thẫn thờ trước cổng trường, lồng ngực Nguyệt Vy lại nhói lên từng cơn.Cảm giác như bị kim châm vậy.
Anh nói, anh đi gặp đối tác rồi tiện đường mang cơm qua cho cô luôn.
Ngẫm lại, Nguyệt Vy thấy có lôi vô cùng.Hải Thiên luôn quan tâm cô hết mực.
Nhiều lúc, cô cảm thấy anh lo lắng chăm sóc cho cô chu đáo còn hơn bố mẹ cô.
Nguyệt Vy vốn là người rất kén ăn, đồ ăn ở trường mầm non có hôm thì hợp khẩu vị có hôm Nguyệt Vy lại chẳng ăn được miếng nào.
Thỉnh thoảng cô vẫn thường than vãn với anh, mỗi lần như thế anh đều vuốt vuốt mái tóc cô, dỗ dành: "Không sao cả, từ nay bữa trưa anh mang cơm sang cho em có được không? Muốn ăn gì thì nhắn anh một tiếng!"
Nguyệt Vy đương nhiên không đồng ý, hồi đó cô vẫn nghĩ anh là nhân viên văn phòng nên nói: "Anh làm theo giờ hành chính, bữa trưa nghỉ ngơi chưa tới một tiếng.
Mà không phải công ty anh xa chỗ em lắm sao, đưa cơm cho em nữa, lấy đâu ra thời gian nghỉ ngơi"
Hải Thiên nghe vậy, chỉ cười nói: "Bảo bối lo lắng cho anh à"
Lúc anh hỏi câu này, ánh mắt như phát sáng, lấp lánh vẻ chờ mong.
Sau lần đó, mỗi ngày Hải Thiên đều gọi điện ship cơm đến cho Nguyệt Vy.
Việc này diễn ra một tuần thì ngừng hẳn.
Bởi vì, hai người xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-tong-tai-yeu-em-cuong-si/2610024/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.