Chương trước
Chương sau
- Sao lại thành ra thế này? Rõ ràng Vương Sở đã đồng ývới chúng ta rồi cơ mà, tai sạo đột nhiên lại trở mặt như thế?

Chỉ một lát sau, Hứa Vĩ Đình đã vội vàng xộc vào phònglàm việc của Đường Chính Hằng, vẫn mặc trên mình chiếc áo măng tô dài màu xanhlam, bên trên thêu đầy những hoa văn cổ điển. Đường Chính Hằng lặng lẽ thở dài,sau đó ngẩng đầu lên.

- Tôi không biết.

- Vậy giờ phải làm thế nào? Giờ Vương Sở đi mất rồi,những hợp đồng trong tay cậu ta giờ phải làm thế nào? Bọn họ cùng một lúc bịngười đàn bà họ Lâm của Thiên Dật đó nẫng đi hết rồi, cậu bảo tôi phải giảithích thế nào với hội đồng quản trị đây? Kế hoạch phát triển của năm tới phảilàm thế nào đây?

Hứa Vĩ Đình tức giận đùng đùng làm cho cả một tràng“làm thế nào đây”, Đường Chính Hằng chỉ lặng lẽ nhìn anh, không nói lời nào.Anh lạnh lùng như một ngọn núi băng, cả người từ trong ra ngoài toát ra mộtluồng khí lạnh buốt.

- Tôi cho người đi điều tra rồi.

Không biết sự im lặng này đã kéo dài được bao lâu,Đường Chính Hằng cuối cùng cũng lên tiếng.

- Đường tiên sinh…

Trợ lý vội vã từ ngoài đi vào, nhìn thấy Hứa Vĩ Đìnhliền vội vàng chào

- Chào ngài chủ tịch!

- Điều tra ra cái gì rồi? Rốt cuộc thì tại sao VươngSở lại bị Thiên Dật nẫng đi mất? Bọn họ đưa ra bao nhiêu tiền? Có thật là nhiềuhơn chúng ta không?

Hứa Vĩ Đình hỏi nhặng lên.

- Nghe nói Thiên Dật có được bản hợp đồng mà chúng tađịnh kí kết với Vương Sở, thế nên mỗi điều kiện bọn họ đưa ra cho Vương Sở đềutốt hơn chúng ta, hơn nữa…

Trợ lý có chút do dự, kéo dài giọng không nói tiếp.

- Cứ tiếp tục nói đi!

Hứa Vĩ Đình giờ đã sốt ruột tới mức không đứng yên được,nhưng Đường Chính Hằng vẫn bình tĩnh đến phát sợ.

- Không biết bọn họ lấy được từ đâu kế hoạch pháttriển trong năm tới của Đô Luân, sau khi Vương Sở xem xong, cảm thấy số tiềnanh ta có thể kiếm được quá ít, thế nên…

Giọng nói của trợ lý càng lúc càng nhỏ, sắc mặt củaĐường Chính Hằng tối sầm lại, cực kì không tốt.

- … Cậu có thể nói tôi biết nội dung của hợp đồng vàkế hoạch phát triển tại sao lại có thể lọt ra ngoài được không?

Hứa Vĩ Đình lên cao giọng hỏi, Đường Chính Hằng cúithấp đầu xuống, đôi mắt cụp xuống, hoàn toàn che lấp mọi sự biến đổi tâm trạng.Không ai có thể biết được trong mắt anh hiện giờ là sự phẫn nộ hay suy sụp, làkhông hiểu hay bất lực. Bản hợp đồng với Vương Sở và kế hoạch phát triển trongnăm tới của Đô Luân đều là những tài liệu cơ mật, chỉ có Đường Chính Hằng vàHứa Vĩ Đình mới có thể biết được. Đường Chính Hằng mím chặt môi, giọng nói củaanh lúc này nặng nề một cách khác thường.

- Xin lỗi.

- Vậy bây giờ phải làm sao? Người đàn bà họ Lâm đóchắc chắn bây giờ đang ngồi đợi xem tôi bị ê mặt! Không có Vương Sở chúng talấy gì để đối phó Kỉ Tư Nam của côta đây? Thật là đáng hận!

- Có lẽ để đối phó với Kỉ Tư Nam vẫn cònmột biện pháp khác!

Câu nói của Đường Chính Hằng làm hai mắt Hứa Vĩ Đìnhđột nhiên sáng rực trở lại, anh tò mò ngẩng đầu lên, dò xét khuôn mặt lạnh lùngcủa Đường Chính Hằng.

- Chúng ta có thể…

Đường Chính Hằng hạ thấp giọng nói lên dự tính củamình, một bóng hình mờ nhạt đột nhiên rõ rệt hẳn lên trong trí óc anh. Ngườicon gái đó lúc cười vĩnh viễn lạnh lùng và thản nhiên như thế. Hơn nữa luôntheo đuổi tới cùng những scandal có thể kiếm ra tiền. Có lẽ, không còn ai thíchhợp hơn nàng ấy nữa.

Con át chủ bài quản lý Vương Sở của Đô Luân Trung Quốcchuyển sang đầu cơ cho Thiên Dật, đồng thời đem theo tất cả hợp đồng của nhữngnghệ sĩ dưới trướng, trong những nghệ sĩ này có cả nữ ngôi sao đang nổi – HàLệ.

Sự ra đi của Vương Sở giống như một trái lựu đạn,nhanh chóng làm bùng lên cuộc chiến âm thầm giữa hai ông trùm của giới giải tríđại lục. Đại chiến một khi bùng nổ, đối với giới báo chí mà nói, đương nhiênkhông thể bỏ qua cơ hội săn tin tuyệt vời này được. Nơi nào có người, nơi đó sẽcó tin, nơi nào có tin thì nơi đó có phóng viên nhà báo.

Đây chính là quy luật.

Cổng khách sạn tổ chức buổi tiệc, các phóng viên đãxếp hàng bày trận chực chờ với mong muốn nắm bắt được từng tình tiết nhỏ nhất.Hai bên cửa khách sạn giăng hàng rào bảo vệ, phân chia khu vực chụp ảnh chogiới phóng viên nhà báo. Tiểu Băng chen chúc trong đám đông, không ngừng néngười tránh những chiếc máy ảnh không biết từ đâu lao tới, sau đó đứng thẳngngười lấy hơi, lấy tay vỗ vỗ ngực, bên tay trái vẫn giữ chắc chiếc máy ảnh SLRcủa mình, luôn luôn để chế độ mở máy để chộp lấy những khoảnh khắc đầu tiên..

Dùng hết sức để len qua vài phóng viên phía trước,Tiểu Băng nhanh nhẹn len từ hàng thứ ba lên hàng đầu, nàng cố gắng đứng thẳngngười và để không bị người đằng sau chen lên.

***

Chiếc BMW trong đêm lóa lên một thứ ánh sáng lạnh lùngkiêu ngạo, ven theo con đường vòng từ từ tiến lại gần.

Tiểu Băng vừa nhìn thấy chiếc xe đua quen thuộc, trongđầu lập tức hiện ra khuôn mặt lạnh như băng không cảm xúc của Đường Chính Hằng.Không biết giờ anh thế nào rồi, Vương Sở bị Thiên Dật cướp mất, chắc anh đangđau đầu vì chuyện này nhỉ? Không biết lần này anh sẽ lại có đối sách gì hay?

Chiếc BMW chầm chậm dừng lại ở cửa, từ trong xe bướcxuống là Hứa Vĩ Đình với chiếc áo măng tô lớn với những họa tiết thêu, màu vàngkim xen lẫn với màu hồng phấn làm cho anh trông giống một chú bướm sặc sỡ sắcmàu. Anh vừa lộ diện, những ánh đèn flash lập tức lóe lên không dứt, Hứa VĩĐình ngay lập tức nở một nụ cười lịch sự phối hợp rất ăn ý. Ngay sau lưng anhlà Đường Chính Hằng vẫn với bộ comple đen như mọi khi, nhưng lần này trên ngựcáo bên trái có gắn thêm một chiếc huy chương màu vàng kim, màu sắc lấp lánh đógặp phải ánh đèn flash lập tức phát ra thứ ánh sáng đến chói mắt.

Đội ngũ phóng viên nhà báo đông đúc bắt đầu hành động,Tiểu Băng giữ chắc máy ảnh để chụp, đột nhiên cảm thấy áp lực từ phía sau cànglúc càng lớn, có vẻ như mọi người phía sau đều dùng sức để đẩy nàng. Nàng lậptức ngả người dựa về đằng sau, tay vẫn không ngừng nhấn phím chụp.

- A! Là xe của Lâm Phi!

Hứa Vĩ Đình và Đường Chính Hằng vừa mới bước lên phíatrước được vài bước thì nghe thấy một tràng la ó phát ra từ trong đám đông cácphóng viên. Trong sự kinh ngạc của mọi người, chiếc Porsche đỏ từ từ tiến đến,sau khi khơi lên sự náo loạn của cánh phóng viên khoảng nửa phút, chiếc Porscheđã đỗ lại trước cửa khách sạn.

- Lâm Phi! Là Lâm Phi đó!

Bà chủ Lâm Phi của Thiên Dật đến rồi, các phóng viênlập tức bỏ rơi Hứa Vĩ Đình, thi nhau len qua hàng rào bảo vệ, xông tới bao kínlấy chiếc Porsche, tiếng tách tách của những chiếc đèn flash lại vang lên khôngngừng. Tiểu Băng bị đẩy ngã dưới đất.

Trong đám đông hỗn độn, Đường Chính Hằng nhìn thấyTiểu Băng ngay, anh tiến lên phía trước một bước một cách vô thức, gần như muốnqua đó đưa tay đỡ nàng. nhưng sau đó không biết anh nghĩ điều gì, nên đứngnguyên tại chỗ, hít thật sâu, cuối cũng cũng kìm chế được.

Tiểu Băng nhanh nhẹn chống một tay xuống đất rồi bậtdậy, lập tức lao lên phía trước tiếp tục chụp ảnh.

Tấm kính của ô tô từ từ hạ xuống, người phụ nữ lái xemở cửa bước ra, cô để tóc xoăn lọn to màu nâu đậm, mặc một bộ đồ da bó sát.Trên chiếc boot da cao cổ có gắn những viên kim cương lấp lánh. Cô vừa đứngthẳng người lên liền hướng ngay về phía ống kính của các phóng viên, nở một nụcười kiêu kỳ.

- Xin hỏi cô Lâm, cô nghĩ thế nào về hợp đồng giữaVương Sở và Thiên Dật?

- Nghe nói quan hệ giữa cô và Vương Sở rất tốt, lầnnày anh ấy kí hợp đồng với Thiên Dật là do cô đích thân mời, có phải không?

- Nghe nói Thiên Dật cướp mất Vương Sở ngay tại buổihọp báo kí kết hợp đồng của Đô Luân. Hai công ty liệu có vì việc này mà trở nênthù địch không?”

Các phóng viên ngay lập tức lao đến giống như một bầyruồi nhìn thấy mật.

- Cô hỏi tôi nghĩ thế nào về hợp đồng với Vương Sở à?

Gỡ cặp kính râm gọng trắng mới cóng xuống, Lâm Phiduyên dáng hất mái tóc ra sau lưng, đôi mắt bồ câu đen láy lấp lánh. Hàng midài rung rung trong trời đêm của Bắc Kinh, dày tới mức không thực. Lâm Phi nhìncô phóng viên vừa đưa ra câu hỏi, trên mặt cô là một nụ cười hết sức khoanthai.

- Anh ấy đương nhiên là người chúng tôi cần, bằngkhông cô thấy chúng tôi cần thiết phải kí hợp đồng với anh ấy sao?

Lâm Phi hướng ánh mắt sang một phóng viên khác, ánhmắt của cô khiến cho đối phương lập tức rùng mình.

- Còn anh nữa, anh nghe từ đâu ra là quan hệ giữa tôivà Vương Sở rất tốt? Quan hệ giữa chúng tôi có tốt tới đâu đi chăng nữa, anhnghĩ kí hợp đồng không cần xem điều kiện hả? Không cần phải bỏ tiền ra sao?

Lại là một câu phản vấn với giọng điệu sắc bén.

Tiểu Băng bất giác mỉm cười, kí hợp đồng đương nhiêncần bỏ tiền ra rồi, câu nói này rất có lý. Quả nhiên đúng với những lời đồnđại, Lâm Phi là một người phụ nữ tài giỏi. Các phóng viên lập tức im phăngphắc, Lâm Phi nhìn quanh một lượt đám phóng viên, sau đó ánh mắt cô dừng lại ởmột phóng viên đang cầm micro. Cô hất hàm, đôi hàng mi cong lên trong khôngkhí.

- Cô nghe ai nói Đô Luân và Thiên Dật có mâu thuẫn cóthù địch? Chẳng lẽ Hứa tiên sinh và Đường tiên sinh không nói cho cô biết quanhệ của chúng tôi trước giờ rất tốt sao?

Tiếp tục dùng giọng nói nhẹ nhàng sắc bén đưa ra câuphản vấn thứ ba, câu nói của Lâm Phi vừa dứt, các phóng viên trở nên yên lặnghoàn toàn, hiện trường im lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng gió thổi vi vútqua mang tai.

- Đương nhiên… tôi không có nói với cô ấy rồi!

Đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, tất cả mọingười đồng loạt quay đầu lại, lúc này mới phát hiện giọng nói đó là của Hứa VĩĐình, anh rút hai tay trong túi quần ra, phẩy vạt áo theo tiết tấu của câu nói,đồng thời sải bước tiến về phía Lâm Phi.

- Hứa tiên sinh nói vậy là có ý bảo tôi đang nói dốisao? Hoặc là anh muốn nói, thực ra Đô Luân và Thiên Dật đúng là đang tồn tạimâu thuẫn?

Lâm Phi bật cười, cất cao giọng, cô đưa tay nhẹ nhànghất mớ tóc phía trước về đằng sau, nụ cười duyên dáng, nhưng trong câu nói củacô thì đượm vẻ khiêu khích.

Tiểu Băng đột nhiên có cảm giác đang xem một màn kịchthú vị.

- Ồ, tôi không có ý đó, tôi còn tưởng là cô đang hỏitôi! Tiểu thư Lâm đưa ra câu hỏi, tôi nghĩ đương nhiên không thể thờ ơ, nên mớitrả lời ngay tức khắc!

Đường Chính Hằng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Hứa VĩĐình, thầm thở dài. Hai người này mà gặp nhau thì e rằng buổi tiệc đêm nay sẽnáo nhiệt rồi. Hình như hai người họ, kẻ trước người sau mở công ty giải trícũng là để đấu với nhau như bao vụ khác, đấu qua đấu lại bao nhiêu năm nay, chỉcó những nghệ sĩ bị kẹp giữa họ là xui xẻo mà thôi. Đến bao giờ bọn họ mới cóthể bình tâm lại ngồi xuống nói chuyện, giải quyết vấn đề giữa hai người chứ?

- Ồ, tôi không dám đặt câu hỏi cho Hứa tiên sinh!Nhưng không ngờ Hứa tiên sinh lại không hiểu được là tôi đang đưa ra là câunghi vấn hay phản vấn đấy! À, tôi quên mất, người thường xuyên sinh sống ở HồngKông như Hứa tiên sinh đây chắc không biết câu phản vấn không cần phải trả lờinhỉ?

Lâm Phi vừa nói vừa đi thẳng qua mặt Hứa Vĩ Đình, đôigiày cao gót tạo thành một đường cong duyên dáng, càng làm tôn thêm thân hìnhtuyệt đẹp của cô. Trên mặt Hứa Vĩ Đình vẫn nở một nụ cười rạng rỡ còn hơn cảtia nắng mặt trời, đột nhiên anh giang rộng vòng tay ra với Lâm Phi. Cái khoảnhkhắc hai người ôm nhau đầy thân mật đó, Tiểu Băng đột nhiên ngửi thấy mùi khóisúng nồng nặc trong không trung.

Ngoảnh đầu lại nhìn Đường Chính Hằng, trên mặt “núibăng lớn họ Đường” vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong một khoảnh khắc, TiểuBăng hình như nhìn thấy trong mắt anh ánh lên một tia cười, sau đó lập tức biếnmất.

Giác quan thứ sáu của người phóng viên mách bảo nàng,giữa Hứa Vĩ Đình và Lâm Phi nhất định có vấn đề!

Trong phòng tiệc, rực rỡ ánh đèn.

Buổi yến tiệc của buỗi lễ âm nhạc là một bữa tiệc điểnhình theo kiểu Trung Quốc, với thân phận là người phụ trách của hai công tygiải trí lớn nhất đại lục, Hứa Vĩ Đình và Lâm Phi được sắp đặt ngồi cùng mộtbàn, không những thế, ghế ngồi của họ còn được xếp ngay cạnh nhau. Hứa Vĩ Đìnhvô cùng ga lăng kéo ghế cho Lâm Phi, Lâm Phi một tay đặt lên thành ghế, một tayvuốt tóc, vẫn chưa ngồi xuống ngay.

- Sao đột nhiên Hứa tiên sinh lại khách sáo với tôithế này?

Giọng nói của Lâm Phi vô cùng uyển chuyển

- À, tôi quên mất, Hứa tiên sinh đối với cô gái nàocũng khách khí như vậy thì phải!

Nghe xong câu nói của cô, Hứa Vĩ Đình bỗng đờ ngườira, sau đó cố hết sức mím chặt môi kìm chế, không nói lời nào. Đường Chính Hằngchỉ cúi đầu xuống nhìn ly rượu trong tay mình, trong mắt ánh lên vẻ cười tinhnghịch.

- Ấy, chẳng phải lúc bình thường Hứa tiên sinh nói rấtnhiều sao? Sao hôm nay lại không nói gì? Chẳng giống với tác phong thường ngàycủa anh chút nào cả!

Lâm Phi hiển nhiên không hề có ý định ngồi xuống, vẫnnghênh mặt lên nhìn Hứa Vĩ Đình, giọng điệu sắc bén.

- Đối tượng nói chuyện của tôi chỉ giới hạn trongnhững người muốn nghe tôi nói. Nếu tôi cứ nói không ngừng, chẳng phải sẽ cướphết lời của cô sao?

Hứa Vĩ Đình tức giận ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lâm Phi.

- Ồ!? Trước giờ chẳng phải Hứa tiên sinh vẫn thíchcướp lời người khác sao? Anh yên tâm đi, tôi không để bụng đâu.

Lâm Phi đưa một ngón tay lên lắc lắc, sau đó mới duyêndáng ngồi xuống. Hứa Vĩ Đình nhìn cô chòng chọc, trên mặt vẫn nở nụ cười rạngrỡ nhưng tay thì giật chiếc ghế đánh cạch một tiếng phũ phàng.

Trong khi đó Tiểu Băng bên bàn kế bên cứ nghển cổ lênđể ngó bàn bên này, bộ dạng tò mò quá đỗi của nàng khiến người khác cảm thấyrất buồn cười. Hai người này không ai chịu nhường ai cả, xem ra sự việc cànglúc càng hấp dẫn đây.

- Cô Lâm, cô Lâm, có thể cho chúng tôi một chút thờigian để phỏng vấn không ạ?

Giữa buổi tiệc, Lâm Phi vừa thoát khỏi đám đông lậptức bị cánh phóng viên bao vây lấy.

- Ok, đương nhiên là được!

Lâm Phi xòe hai tay ra, cười duyên dáng

- Nhưng mà mọi người đừng có đặt nhiều câu hỏi quá!Ngoài ra, những vấn đề liên quan đến scandal của ngôi sao, những câu hỏi vô vịvề mâu thuẫn giữa Thiên Dật và các công ty khác thì xin mọi người đừng hỏi. Tôikhông có hứng thú lãng phí thời gian trả lời thêm lần nữa đâu.

Các phóng viên lập tức ngơ ngác nhìn nhau.

Người phụ nữ này đúng là giỏi, Tiểu Băng đứng bên cạnhvừa nghe vừa nghĩ, chẳng trách những người trong giới chỉ cần nhắc đến cô làthấy đau đầu.

- Chi bằng thế này, tôi tin rằng mọi người đều muốnbiết việc liên quan đến bộ phim tiếp theo của Tư Nam đúngkhông?

Lâm Phi không đợi các phóng viên đưa ra câu hỏi, cứthế tự mình nói.

- Cuối cùng Kỉ Tư Nam cũngquyết định diễn bộ phim điện ảnh tiếp theo rồi sao?

- Nhưng Thiên Dật trước đây không phải đã nói “TruyềnKì” là tác phẩm màn bạc cuối cùng của Kỉ Tư Nam sao?

- Vậy album đầu tay của Kỉ Tư Nam liệu cóvì chuyện này mà phải lùi thời gian lại không?

Đối với nghệ sĩ nam số một của Thiên Dật là Kỉ Tư Nam,hiển nhiên các phóng viên rất có hứng thú. Thế là chỉ cần có người hỏi một câulà những câu hỏi tiếp theo cũng ồ ạt ập tới.

- Về vấn đề này, tôi nghĩ để quản lý của Kỉ Tư Nam trả lờithì tốt hơn, Ena…

Lâm Phi tươi cười vẫy tay một người đứng cách đó khôngxa

- Cô giới thiệu cho các phóng viên biết về tình hìnhchuẩn bị album và bộ phim tiếp theo của Tư Nam đi!

- Nhưng thưa tiểu thư Lâm, tôi thấy các phóng viên nhàbáo dường như có hứng thú phỏng vấn cô hơn đấy!

Trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói bấtthình lình, nghe có vẻ thờ ơ không để tâm cho lắm, khuôn mặt đang tươicười của Lâm Phi trong phút chốc cứng đờ lại.

- Tôi thì có gì hay mà phỏng vấn? Nói gì thì nói cũngđều không bằng viết về các nghệ sỹ để có cái đáng xem!

Cô nhìn về hướng người đang nói, ánh mắt hai người lậptức nhìn thẳng vào đối phương. Rõ ràng nụ cười của họ đều rất bình thản lịchthiệp, nhưng ánh mắt họ tóe lên vẻ sát khí đằng đằng.

- Bản thân tiểu thư Lâm đã có rất nhiều thứ hay ho đểxem rồi, à, không đúng, nên nói là cô rất có mê lực mới đúng, bằng không VươngSở sao có thể bỏ rơi Đô Luân đi theo cô được? Về điểm này tôi cam tâm tìnhnguyện chịu thua!

Hứa Vĩ Đình một tay nâng ly rượu, chầm chậm bước tớitrước mặt Lâm Phi trong ánh đèn flash chớp lòa suốt cả quãng đường.

Lâm Phi khẽ nghiến răng, cố gắng giữ trên môi nụ cườixinh đẹp.

Tôi làm sao có mê lực bằng Hứa tiên sinh được cơ chứ,anh được nhiều nghệ sĩ nữ yêu thích như vậy, tôi tin chỉ cần Hứa tiên sinh nóimột câu, các nữ nghệ sĩ của Thiên Dật sẽ tranh nhau bỏ tôi mà đi theo anh đấy…

Các phóng viên nín thinh, sao càng nghe lại càng thấymùi khói súng nồng nặc hơn, họ đang nói về cái gì thế này?

- No no no… như thế không được, nếu bọn họ mà bỏ côđến tìm tôi thì tôi phải ăn nói làm sao với tiểu thư Lâm đây?

- Hứa tiên sinh rất sợ phải giải quyết sự việc với tôisao? Tôi nghe nói không làm việc hổ thẹn với lương tâm thì không việc gì phảisợ, có đúng không?

- Có lý…

Hứa Vĩ Đình vừa nói vừa gật gù, có vẻ như muốn tánđồng lời nói của Lâm Phi.

- Thế nên, nếu như tiểu thư Lâm có chuyện gì sợ phảigiải quyết với người khác thì hoàn toàn có thể tới tìm tôi, có nhất định sẽtoàn tâm toàn ý giúp đỡ cô!

Nói xong, Hứa Vĩ Đình không thèm để ý đến ánh mắt kinhngạc của cánh phóng viên, ung dung đút tay vào túi quần đi thẳng. Vừa đi vềphía trước, vừa nở nụ cười lịch thiệp.

- Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì thế?

Tiểu Băng cau mày khó hiểu, chỉ cảm thấy miệng lưỡihai người rất gay gắt, cãi nhau không cần biết trời đất gì, gần như mỗi câu đềucó dụng ý khác, nhưng mỗi câu nàng đều không hiểu gì. Trực giác của phóng viênmách bảo nàng, giữa hai người này chắc chắn có vấn đề.

Trí tò mò của Tiểu Băng bắt đầu trỗi dậy.

- Giải quyết cái gì, việc gì hổ thẹn với lương tâm, aibỏ rơi ai cái gì? Rốt cuộc thì đây là ý gì chứ?

Nàng tự lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên một giọng nóitrầm trầm vang lên bên tai, vẫn mang cái hơi lạnh như bất cứ lúc nào.

- … vấn đề tình cảm.

Vừa ngẩng đầu lên nàng bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽocủa Đường Chính Hằng, hai mắt Tiểu Băng đột nhiên sáng bừng lên. Woa, thì raĐường Chính Hằng cũng có lúc lộ tin tức ra cơ đấy!

Sau khi kết thúc buổi tiệc, về tới nhà thì trời đã gầnsáng, buổi đêm của Bắc Kinh bốn bề tĩnh mịch. Tiểu Băng cuộn mình vào trongchăn bò toài trên giường, mở laptop trước mặt. trong căn phòng tối thui, ánhsáng của màn hình tinh thể lỏng khiến cho mặt nàng trắng bệch, giống hệt nhưkhuôn mặt của Sadako trong phim kinh dị. Trong buổi tiệc, về mối quan hệ giữaHứa Vĩ Đình và Lâm Phi, Đường Chính Hằng chỉ nói đúng một câu rồi không chịunói thêm bất cứ điều gì. Đối với việc này Tiểu Băng tò mò không chịu được, thếlà vừa về tới nhà nàng lập tức mở tài liệu ra tra.

Đống tài liệu tay trái là của Lâm Phi, đống tư liệubên phải là của Hứa Vĩ Đình.

Ngón tay Tiểu Băng gõ nhịp nhịp trên tấm ga trảigiường. Một người sinh ra ở Thượng Hải, một người là người Bắc Kinh chính gốc,sau khi Hứa Vĩ Đình rời Bắc Kinh tới Hong Kong để phát triển, Lâm Phi mới đếnBắc Kinh. Rốt cuộc thì vào thời gian nào xuất hiện cái vấn đề tình cảm mà ĐườngChính Hằng nói đây?

Học tiểu học ở Thượng Hải, học trung học ở Thượng Hải,học đại học ở Thượng Hải… Tiểu Băng vừa lười nhác đọc bản giới thiệu bản thâncủa Lâm Phi vừa di chuột kéo thanh trượt xuống trang sau.

-… Khoan đã!

Mắt Tiểu Băng sáng rực lên, nhanh chóng di chuột tớimột trang nào đó. Chuyên ngành chính của đại học là quản trị kinh doanh, đồngthời học thêm chuyên ngành tài chính, đã từng là học sinh giao lưu hai thángtại đại học Bắc Kinh.

- Oh! Yes! Thì ra là ở đây à!

Tiểu Băng hưng phấn đến nỗi suýt thì mở phanh cảlaptop ra. Trong đầu nàng giờ đã tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu kinhthiên động địa, cảm động cả quỷ thần. Nàng đến Bắc Kinh học giao lưu, hai ngườivừa gặp đã phải lòng nhau, sau đó chàng lăng nhăng rồi bỏ rơi nàng, thế là haingười vì thế mà trở thành kẻ thù, mỗi lần gặp nhau đều đối đầu ra mặt, hậnkhông thể khiến đối phương đổ máu tại trận.

“Reng…”

Màn hình di động bỗng phát sáng, hiện ra tin nhắn củaĐường Chính Hằng. Tiểu Băng giật nảy người, câu chuyện tình yêu gì đó ngay lậptức bay biến không chút dấu vết còn vương.

- 9 giờ tối mai, ở Lệ Tinh, gặp mặt một lúc.

Tiểu Băng vừa xem tin nhắn vừa nhẩm tính công việcbuổi tối, khách sạn Lệ Tinh, chắc chính là cái ở gần khu chợ sầm uất nhỉ?

- Nhưng tôi rất bận…

Nàng tiện tay trả lời tin nhắn, Đường Chính Hằng trảlời lại rất nhanh, giọng điệu càng thêm phần cương quyết.

- Không được đến muộn.

Tiểu Băng bất lực thở dài, nhanh chóng trả lời anh,nội dung vô cùng đơn giản chỉ có một chữ.

- Được.

***

Buông điện thoại xuống, Đường Chính Hằng cúi đầu khẽthở dài.

- Nghe tôi nói này, cậu chắc chắn làm vậy được hả?Không có chỗ nào khó khăn hay không thỏa đáng đấy chứ?

Hứa Vĩ Đình nghe thấy tiếng anh thở dài, trong lòngcảm thấy khó hiểu, bèn thận trọng hỏi một câu. Giờ anh đang ngồi trên chiếcsofa lớn trong nhà Đường Chính Hằng, đung đưa ly rượu trong tay mình, trong lyrót đầy rượu Brandy mà Đường Chính Hằng cất giữ, anh vô cùng mãn nguyện uốngmột ngụm lớn.

- Không vấn đề gì.

Đường Chính Hằng ngẩng đầu lên đầy dứt khoát, uống cạnly rượu trước mặt.

- Bộ phim mới, album mới, quảng cáo mới…

Hứa Vĩ Đình xòe ngón tay ra đếm, khẽ nhếch mép lên, nụcười ngạo nghễ và gian tà, dường như chứa đầy sự coi thường

- Hủy hoại được Kỉ Tư Nam, một nửa kế hoạch của ThiênDật sẽ over, để tôi xem người đàn bà đó còn đấu với tôi kiểu gì!

Hứa Vĩ Đình sung sướng rót thêm một ly, nhàn nhã nângly rượu lên lắc nhẹ và tự nói một mình.

- Tuy tay Kỉ Tư Nam đó vôtội, nhưng ai bảo hắn ta là cái cây hái ra tiền của Lâm Phi! Muốn trách thìphải trách hắn đã theo nhầm người!

- Hứa Vĩ Đình…

Đường Chính Hằng cũng tự rót cho mình một ly rượu, cóvẻ định nói gì đó xong lại thôi.

- Sao thế, có vấn đề gì à?

Hứa Vĩ Đình quay đầu lại nhìn Đường Chính Hằng chằmchằm, anh có cảm giác lúc này Đường Chính Hằng có chút do dự.

- Không có gì, uống rượu đi.

Đường Chính Hằng chớp mắt, thu lại vẻ lúng túng vừathoáng hiện trong đôi mắt, nâng ly lên cụng ly với Hứa Vĩ Đình.

- Cậu tìm cái cô Trác…, à, Trác Tiểu Băng! Tôi thấytrông cô ta rất bình thường, cô ta liệu có được không? Cậu chắc chắn cô ta nhìnthấy Kỉ Tư Nam đi vàokhách sạn nhất định sẽ bám theo chụp trộm sao?

Hứa Vĩ Đình vừa uống rượu vừa bất giác hỏi. ĐườngChính Hằng cúi đầu, không nói năng gì như mọi khi. Nhưng Hứa Vĩ Đình nghe thấytiếng bạn mình thở dài, anh cảm thấy rất ngạc nhiên, vì từ trước tới giờ anhchưa từng nghe thấy tiếng thở dài vừa do dự vừa buồn bã như thế này từ ĐườngChính Hằng.

***

Lúc Tiểu Băng tỉnh dậy vào ngày hôm sau, bên ngoàitrời đã sáng.

Các hoạt động trước buổi lễ âm nhạc tiếp tục được tiếnhành, cho dù là mua bán từ thiện hay tuyên truyền bầu phiếu cho buổi công diễn,đều là những cơ hội tuyên truyền album và single tốt nhất của các ca sĩ. Các casĩ diễn viên của Hồng Kông, Đài Loan, Ma Cao hội tụ tại Bắc Kinh, bởi vì khôngđủ người, vài phóng viên của tòa soạn đều phải chạy đến vài chỗ trong một ngàyđể phỏng vấn, đến cả bản thân Tiểu Băng cũng không rảnh rang được chút nào, đisớm về muộn, bận tới mức không mở mắt ra được.

Mãi đến tối nàng mới giành được chút thời gian để gặpĐường Chính Hằng.

- Sao lại là chi phiếu tiếp?

Tiểu Băng nhìn chằm chằm vào tờ giấy mỏng dính trướcmặt mình, nàng trợn to mắt để đếm cho rõ tổng con số 0 ở bên trên. Lần này maylà chỉ có 5 số 0, nàng vừa nghĩ vừa thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngẩng đầu lên giảbộ vô tình dò xét xung quanh. Địa điểm cuộc gặp mặt lần này được Đường ChínhHằng chọn tại tiệm café ở tầng một của khách sạn Lệ Tinh, ra khỏi cửa chính làđại sảnh của khách sạn, đèn điện sáng rực, trang trí cũng hết sức lịch sự trangnhã. Nghe nói các minh tinh mỗi lần đến Bắc Kinh, khách sạn này đều là sự lựachọn hàng đầu. Xem ra chắc họ thích môi trường ở đây nhỉ?

- Lần trước cô chưa lấy.

Đường Chính Hằng hình như có tâm sự gì đó, chỉ cúi đầulặng lẽ quấy tách café trước mặt mình.

- Đường tiên sinh tìm tôi chỉ để trả chi phiếu cho tôithôi sao? Ồ! Vậy cảm ơn anh nhiều nhé, dù sao thì cũng là phần tôi đáng đượcnhận, vậy tôi cũng không khách sáo nữa!

Tiểu Băng sung sướng nhận lấy tờ chi phiếu 90 vạn nhândân tệ, nói tới đây nàng lại thấy có chút phiền muộn, lần trước nàng không trựctiếp nhận lấy tờ chi phiếu 100 vạn mà Đường Chính Hằng đưa nàng. Thật ra về mốiquan hệ giữa nàng và Cảnh Lượng, theo tính cách thường ngày của mình, nhất địnhnàng sẽ vì 10 vạn đó mà bịa ra một lý do để lừa Đường Chính Hằng.

Nhưng không hiểu vì sao, lần đó nàng không muốn tiếptục lừa Đường Chính Hằng nữa. Nhét tờ chi phiếu vào ví, Tiểu Băng bỗng nhiêncảm thấy không thoải mái chút nào. Nàng vốn định dựa vào việc Hướng Tình chuyểncông ty để kiếm một khoản lớn từ Đường Chính Hằng, nhưng đến lúc thật sự lấyđược tiền, dường như trong lòng nàng có thứ gì đó như bị lấy mất, trống rỗng,khiến nàng không thể hào hứng lên được.

Từ trước tới nay tiền luôn là thứ nàng coi trọng nhất,nhưng bây giờ…

Tiểu Băng thở dài, tách café trước mặt đã nguội ngắt,nàng cầm cái tách lên uống một ngụm hết sạch. Nói cho cùng thì nàng đã từnggiúp Thiên Dật nẫng đi Vương Sở từ tay Đô Luân, cầm tiền của Đường Chính Hằngtrong lòng nàng có chút hổ thẹn. Nhưng nàng vẫn tự nhủ hết lượt này tới lượtkhác, Trác Tiểu Băng, mày làm vậy là vì bảo vệ em trai, mày không có gì sai cả,không sai gì cả. Có lẽ việc tự nhủ với mình khiến nàng bình tâm trở lại, TiểuBăng thấy giữa nàng và Đường Chính Hằng đã không còn gì để nói liền cất tiếng

- Đường tiên sinh, không còn việc gì thì tôi đi trướcđây, gần đây tôi rất bận.

Nàng đứng dậy xin cáo từ. Đường Chính Hằng cũng khônglên tiếng giữ nàng lại, mà chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp tục uống café.

- Cậu có thể hành động…

Nhìn bóng Tiểu Băng khuất dần sau cánh cửa, ĐườngChính Hằng lặng lẽ cầm di động lên, lạnh lùng sai bảo.

Tiểu Băng cầm lấy túi vội vàng rời khỏi tiệm café, đạisảnh của khách sạn đèn điện sáng trưng, chiếc đèn chụp bằng thủy tinh trên trầnnhà phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, phản chiếu lên những phiến đá lát nền được điêukhắc công phu. Nhìn thoáng qua một lượt, nàng còn tưởng mình đang đi trong cungđiện nguy nga của hoàng gia.

Tiểu Băng hít thở một hơi thật sâu, mặt sàn lát đá hơitrơn, trước mặt có hai người đàn ông đang bước lảo đảo về phía nàng. Một tronghai người hình như đã rất say, oặt ẹo dựa vào vai người đàn ông còn lại, độimột chiếc mũ bóng chày, vành mũ kéo xuống rất thấp, cộng thêm tóc mái trướctrán khá dài, che gần hết khuôn mặt của anh ta.

Tiểu Băng liếc nhìn hai người một lát, nàng có cảmgiác đã gặp người đàn ông này ở đâu rồi thì phải. Vừa nghĩ thầm trong lòng nàngvừa đi tiếp về phía trước, đúng vào lúc ba người đi lướt qua nhau, nàng độtnhiên nghe thấy người đàn ông đó hỏi khẽ một câu

- Nam, cậu vẫn ổn chứ hả?

Dây thần kinh toàn thân nàng lập tức căng lên, trí óctrong phút chốc trở nên rõ ràng, cuối cùng nàng đã nhớ ra đối phương là ai rồi.Anh ta chính là nghệ sĩ nam số một của Thiên Dật, ngôi sao đang nổi nhất hiệnnay – Kỉ Tư Nam!

Hai người đàn ông dựa vào nhau loạng choạng đi về phíatrước, Tiểu Băng hăng máu bám theo sau. Nàng đi theo họ cả quãng đường đến quầytiếp tân đặt phòng, sau đó dìu nhau vào thang máy lên tầng trên, cái khoảnhkhắc cửa thang máy khép lại, người đàn ông đó không thèm che đậy đặt một nụ hônlên môi Kỉ Tư Nam!

Tiểu Băng trốn trong một góc tối, một mặt cố gắng trấnáp sự kích động của bản thân, một mặt vẫn bấm máy lia lịa. Từng trang từngtrang ảnh nhanh chóng thành hình trên màn hình tinh thể lỏng. Kỉ Tư Nam và mộtngười đàn ông đặt phòng trong khách sạn, đây đúng là tin tức động trời, cực kìđộng trời!

Bên ngoài khách sạn, trời đã hoàn toàn tối đen, ĐườngChính Hằng đứng trong bóng tối, bộ comple đen anh mặc khiến anh gần như hòa làmmột với màu đêm. Ánh mắt lạnh lùng toát ra từ anh, ngoài cái vẻ lạnh lùng thoáttục đó ra chẳng thể nhìn thấy gì khác. Hứa Vĩ Đình dừng xe bên cạnh, hạ kính ôtô xuống ngẩng đầu nhìn anh. Trong kí ức của Vĩ Đình, người đàn ông này bất cứlúc nào cũng lạnh lẽo như một ngọn núi băng, cho dù lúc đó trong lòng mâu thuẫnđấu tranh gay gắt thì trên mặt vẫn không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

- Lên xe đi!

Anh hạ giọng gọi Đường Chính Hằng, Đường Chính Hằngnhanh nhẹn mở cửa chui vào xe.

- Vở kịch này mọi người đều diễn rất tốt, đúng không?

Hứa Vĩ Đình vừa cười vừa nói

- Không ngờ Kỉ Tư Nam có bạn là gay thật, hơn nữa cònrất thích Kỉ Tư Nam, đúng là thích thế nào thì làm thế đấy, 20 vạn này bỏ ra kểcũng đáng. Ngày mai tấm ảnh này xuất hiện, để tôi xem người đàn bà đó còn cócách nào để bảo vệ con át chủ bài trong tay cô ta nữa đây.

Từ đầu tới cuối, chẳng qua chỉ là Hứa Vĩ Đình muốnnhằm vào một mình Lâm Phi. Nhưng trong quá trình đó làm liên lụy quá nhiềungười, liên quan cũng có mà vô tội cũng có, mọi thứ đan xen vào nhau khó mà gỡra được.

Đường Chính Hằng lặng lẽ nghe Hứa Vĩ Đình nói, độtnhiên quay đầu nhìn về hướng đại sảnh của khách sạn. Khi anh quay đầu lại, trênmặt vẫn là vẻ lạnh lùng băng giá, nhưng trong mắt anh hiện lên một vẻ gì đókhông nỡ, vẻ mặt này ngay tức khắc in sâu vào trí óc Hứa Vĩ Đình.

- Này, cậu vừa nhìn ai thế?

Hứa Vĩ Đình tò mò nghển cổ nhìn về hướng khách sạn,bóng dáng vội vã của Tiểu Băng đột ngột lọt vào tầm mắt anh, thế là anh liềnhiểu ra.

- Cậu thích cô ấy?

Hứa Vĩ Đình vừa đưa ra một câu hỏi, vừa gạt cần khởiđộng xe.

- Không.

Đường Chính Hằng phủ nhận rất nhanh, mắt không hềchớp, vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng trong mắt anh lúc này dường như bị baophủ đầy mây mù, che lấp hết tất cả mọi biến đổi của cảm xúc.

- Không phải thì thôi.

Hứa Vĩ Đình bĩu môi, nhưng vừa dứt lời, giọng điệu củaanh lập tức trở nên nghiêm túc

- Có điều… nếu như cậu thích thật sự, thì nhất địnhphải trân trọng.

Trong kí ức, dường như có một hình ảnh nào đó ập tớimột cách dữ dội, giống như một loài thực vật mọc lên cực kì nhanh, quấn chặtlấy anh, khiến anh không thể nào hít thở được. Một người con gái duyên dángchơi piano trên sân khấu, nàng mặc một bộ váy trắng trông rạng rỡ không khác gìmột đóa ngọc lan.

Đường Chính Hằng nhắm mắt lại, những kí ức đẹp đẽ đókhiến anh bắt đầu đau lòng một cách không tự chủ. Họ đã từng gần gũi như thế,bộ dạng nàng khi rơi lệ, biểu cảm hoang mang của nàng vẫn còn rõ rệt như thế.Nhưng giờ hiện nay, anh lại lợi dụng nàng, để mặc cho nàng từ từ rời xa tầm mắtcủa mình, càng lúc càng xa, xa tới nỗi anh không thể đưa tay ra níu kéo đượcnữa.

- Đúng rồi, máy tính của cậu sửa xong chưa? Tìm ranguyên nhân bị virus chưa?

Hứa Vĩ Đình chớp mắt, muốn kéo Đường Chính Hằng rakhỏi kí ức của anh, bèn chuyển đề tài câu chuyện.

Đường Chính Hằng im lặng một lúc, rồi lắc đầu

- Vẫn chưa.

- Tôi nghĩ, không cần điều tra cũng biết là người củaThiên Dật làm, để cướp Vương Sở đi, người đàn bà đó có việc gì mà không dám làmchứ? Nhưng mà không đúng, người của bọn họ sao có thể tiếp cận tới máy tính củacậu được? Chẳng nhẽ người của công ty bị bọn họ mua chuộc rồi? Vậy chúng taphải điều tra ngay lập tức. Rốt cuộc…

Hứa Vĩ Đình bắt đầu độc thoại theo thói quen, thậm chínói rất hăm hở.

Người đàn ông đang lái xe cứ huyên thuyên không ngừngbên tai anh, nhưng ánh mắt Đường Chính Hằng đã hướng ra bên ngoài cửa sổ. Bênngoài cửa sổ, thành phố Bắc Kinh về đêm trong mắt anh vô cùng phồn hoa tránglệ. Nhưng cho dù có xây bao nhiêu tòa nhà cao tầng chọc trời, có lắp bao nhiêunhững cây đèn neon màu sắc lấp lánh, thì vẫn không thể nào che giấu được cáimùi vị cổ kính của nơi đây.

Anh điều tra biết Tiểu Băng có gặp riêng với Vũ ChíTân, người của bộ phận kĩ thuật cũng điều tra ra máy tính của anh bị cài đặtphần mềm Trojans thông qua việc gửi email, thế nên, nhất định có người điềukhiển mọi việc từ đằng sau. Có lẽ, Tiểu Băng không thể thoát khỏi việc có canhệ tới tất cả việc này.

Trong giới giải trí không có sự thật, điều tồn tạitrong giới này chỉ có lợi dụng lẫn nhau và lừa dối lẫn nhau. Cũng giống như mộtvài thứ, ngay từ ban đầu đã được định trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.