Trác Tiểu Băng chớp chớp đôi mắt,cô dường như hiểu ramọi chuyện,quá ngạc nhiên,cô đưa tay ôm chặt lấy miệng,không nói được lờinào.Chỗ cô đứng ánh đèn sáng rực rỡ nhưng chỉ cách đó vài bước chân,đằng saucánh cửa kia là hình ảnh Đường Chính Hằng với chiếc áo màu đen đang tan dần vàobóng đêm u ám đáng sợ.
Trong phút chốc hai ánh mắt bắt gặp nhau,họ mơ hồ nhìnra những nỗi đau đớn và buồn tủi trong mắt của đối phương.Cuộc sống không thểtránh khỏi những nỗi đau và sự phản bội,trên con đường đầy những chông gai thửthách này,hai con người đó đành phải chạm chán để tiếp tục sinh tồn.
1.Tựa như tình yêu
Vừa nhận được tin nhắn của Hướng Tình,Từ Tuệ Tuệ vộivàng xách hai túi cam vừa nhận từ Mỹ chạy một mạch vào bệnh viện.Nhưng tới nơimọi chuyện không như trong tưởng tượng của cô,không hề có cảnh người thân,bạnbè than khóc đau khổ,vừa bước chân vào cửa phòng,Tuệ Tuệ chỉ nhìn thấy TrácTiểu Băng đang ngồi trên giường cúi đầu húp nốt hộp cháo còn dở.Ngồi trên chiếcghế bên cạnh là Hướng Tình,cô đang chăm chú đọc gì đó trong cuốn sổ ghi chépmàu trắng được trải trên đầu gối,thấy vậy Tuệ Tuệ nghiêng người gõ cửa đánhđộng hai người.
“Khoẻ rồi chứ?”
Tuệ Tuệ vừa nói vừa nhìn Tiểu Băng và Hướng Tình,đôimắt trợn tròn với dáng vẻ hoài nghi.Không phải vừa nãy ai đó còn gọi cho tôinói có người bị thương rất nặng,đầu va đập mạnh,chảy nhiều máu,tệ nhất có thểhôn mê không tỉnh lại được cơ mà?
“Lẽ nào tớ khoẻ lại khiến cậu không vui à?”
Tiểu Băng miệng nuốt nốt miếng cháo cuối cùng,quay đầusang phía Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-tinh-yeu-khong-the-nao-quen/3202243/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.