Có lẽ tất cả mọi người đều giật mình, vì người đầu tiên hỏi vấn đề này lại là một người xa lạ.
Tạm thời ổn định rồi, nhưng, nếu như không có nhịp tim, sợ rằng cũng chỉ là chuyện hai ngày thôi, mọi người, chuẩn bị tâm lí đi.
Bác sĩ đi khỏi, ba mẹ anh em của Khai Tâm ào vào phòng bệnh, chỉ còn lại một mình Hoàng Dục Nghiêm ngây ngốc đứng đó.
Hắn sắp chết rồi....
Hắn sắp chết rồi.....
Sao lại như vậy?
Tại sao hắn lại chết chứ?
Nước mắt tràn lan, thì ra bi thương đến mãnh liệt như vậy, tuyệt vọng đến thì đau khổ như vậy!
Cậu là bạn của nó?
Ba của Khai Tâm ra, cười hỏi Hoàng Dục Nghiêm vẫn còn đứng đờ ra đó, ai cũng nhìn ra, vệt nước mắt mơ hồ trên mặt của lão nhân có tuổi này.
......
Cám ơn cậu ba tháng trước đã chăm sóc cho Khai Tâm!
Cúi người thật sâu, lòng cha mẹ trong thiên hạ, ai lại nỡ để con mình lưu lạc đầu đường xó chợ, hôm đó Khai Tâm không như mọi ngày ở lại ngoài cửa, ba mẹ Khai Tâm tìm kiếm khắp nơi, chờ được lại là tờ giấy thông báo bệnh nguy kịch!
Kéo Hoàng Dục Nghiêm ngồi xuống, lão nhân như hồi tưởng lại sự vui vẻ từng có.
Khai Tâm đứa trẻ này, từ nhỏ đã được người ta thích, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt đó, không biết đã làm bao nhiêu người vui rồi, nhưng, có lẽ thật sự giống như lớp trẻ các người nói, bọn ta và lớp trẻ có sự khác biệt rất lớn, bọn ta đều cho rằng Khai Tâm là đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-thang-kho-ten-khai-tam/1304788/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.