Hoa nở một ngàn năm, hoa tàn một ngàn năm, lá hoa...vĩnh viễn không thấy... Không sợ sinh, không sợ tử, không sợ chia ly. Trên thế gian này, chỉ có tình là bất diệt... (Truyền thuyết hoa Bỉ Ngạn) Người ta nói, có không giữ, mất đừng tìm. Bởi lẽ, nếu như đã không biết quý trọng, tìm về cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Hắn không ngờ, hắn lại yêu một kẻ khờ. Hắn không ngờ, hắn lại có thể vì kẻ khờ đó mà rơi lệ. Kẻ khờ đó đã sớm khắc sâu vào trong trái tim của hắn thật lâu, thật lâu, vậy mà hắn nào đâu hay biết? Cho đến khi mất đi rồi, hắn mới hối hận trong những giọt nước mắt muộn màng. Nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý, chia ly, mấy ai là không đau lòng? Yêu người, nhưng lại không biết trân trọng người, để rồi thứ nhận lại sau cuối chính là một nắm tro tàn cùng với sự tổn thương sâu sắc tồn đọng ở trong trái tim.
Giá như thời gian có thể quay trở lại. Giá như lúc ấy, hắn biết trân trọng tên khờ đó, chí ít, hắn còn có thể lưu giữ lại những kỉ niệm. Giá như lúc đấy, hắn có thế nói lên một câu "Xin lỗi", hắn cũng sẽ không phải hối hận. Suốt cả đời này, vết thương trong lòng hắn chẳng thể nào lành lại.