Bố đang nằm trong phòng cày phim chưởng thì thằng Quân gõ cửa.
Tao biết thừa là nó vì căn bản mẹ tao chả bao giờ gõ cửa phòng tao, cứ tự nhiên như ruồi mà vào thôi.
Cũng không hẳn là mỗi mẹ tao, cả nhà tao ai cũng thế.
"Quân có bánh flan, Trang ăn không?"
Tất nhiên là thí chủ có lòng thì bần tăng cũng có tâm.
Thế là tao dùng tốc độ ánh sáng mở cửa. Để rồi đập vào mắt tao là cái đĩa to tổ chảng, bên trên là mấy flan-chan cà quái ììì.
Lấy thìa xúc cả một miếng to đùng nhét vào mồm, tao cảm tưởng sẽ chết chìm trong caramen ngọt ngào cùng mùi thơm béo ngậy này.
Tao ăn gần hết rồi mà thằng Quân nãy giờ chưa động cái nào, liếm liếm khóe mồm, tao hỏi nó.
"Mày mua đâu đấy?"
Thằng Quân rút đâu ra khăn giấy chìa ra lau mồm cho tao, xong bảo.
"Hôm nọ thấy Trang để ý cái bánh này nên Quân làm." - Đoạn, nó cầm cái đĩa từ tay tao đem đi rửa.
Hóa ra là hôm đấy tao lướt facebook thấy có cái video dạy làm bánh flan ciu ciu bỏ mẹ ra, nhưng tao lười, xem cho vui thôi. Đéo ai ngờ thằng Quân nó lại để tâm.
Cơ mà, tao cảm thấy ăn không đủ, mẹ nó, khi không đem cho tao ăn làm cái gì!
Lúc sau thằng Quân lại mò vào phòng tao, tay nó cầm cốc sữa ấm.
"Trang uống đi rồi để trên bàn, đợi Quân học xong đem đi rửa nhé."
"...." - Tao có nên gọi nó một tiếng "Má ơi" không?
Đến lúc tao ngủ quên lúc nào không hay, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-thang-duc-rua-ten-trang/23196/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.