Chương trước
Chương sau
Cho đến ngày thứ mười, cửa phòng Tô Ngâm bị gõ lần nữa.
"Hôm nay ta đến Vạn Phật Tự thắp hương, nàng có muốn đi cùng không?"
"Không… không đi, ta bị phong hàn."
Lý Kính Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu: “Trong phủ có đại phu, không thoải mái thì gọi Lục Liên mời đại phu đến khám cho nàng xem sao."
Tô Ngâm không nói thêm gì nữa, yên lặng giống như đã chết: "Bên ngoài Vạn Phật Tự có hồ lô ngào đường rất ngọt, lúc về ta sẽ mua một ít cho nàng."
Tô Ngâm dựng thẳng lỗ tai, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cho đến khi không nghe thấy mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay ở trong phòng mà không đi ra ngoài, mấy ngày trước đây Lục Liên còn nói Hải Đường ở hậu viện đã nở hoa nên nàng quyết định đi xem sao.
Ngày xuân cảnh sắc rất đẹp, có rất nhiều hoa Tô Ngâm chưa từng thấy ở hoàng cung Đông Tầm, đi dạo được một nửa thì Lục Liên vội vã chạy tới thiếu chút nữa trượt chân.
Tô Ngâm vươn tay đỡ: "Ngươi chậm một chút, đêm qua mới vừa mưa, đường trơn lắm."
"Cô nương, Thái Tử tới."
"Hắn tới chậm hơn ta tưởng tượng."
"Thái Tử gọi hết tất cả mọi người trong phủ đến võ trường, lát nữa cô nương cũng phải cẩn thận chút, nhất định phải chống được đến khi Vương Gia trở về." Lục Liên nói với vẻ lo lắng.
"Đi thôi."
Lý Dịch Thừa ngồi ở giữa võ trường thưởng thức trà sớm đầu xuân.
Hắn thấy Tô Ngâm tới nên vội vàng đặt ly trà xuống, quan sát trên dưới một phen.
"Các ngươi biết nàng ta là ai không?"Lý Dịch Thừa chỉ về phía nàng rồi cười đắc ý.
Mọi người của Phủ Lâm Vương cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Nàng ta chính là Công chúa Đông Tầm, Công chúa mất nước." Hắn dứt lời cười cười đi tới bên cạnh Tô Ngâm, nắm cằm của nàng: "Thức thời thì kêu Tô Hàn Thiên giao thứ chúng ta muốn sớm một chút, bằng không ta sẽ để ngươi biết thủ đoạn của ta thế nào."
Tô Ngâm hừ lạnh: "Bản thân ta cũng muốn biết thủ đoạn của Thái Tử Lý quốc là gì.”
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Hắn nói dứt lời rồi đẩy mạnh Tô Ngâm ngã xuống đất, nhưng Tô Ngâm cắn răng một cái lại đứng lên, nhân tiện vuốt vuốt cánh tay bị cọ rách.
"Hôm nay Thái Tử tới Phủ Lâm Vương chỉ là vì nói với ta những lời này?"
Lý Dịch Thừa ngạc nhiên nhìn nàng, lại duỗi tay ra, tùy tùng sau lưng rất thức thời lấy roi ra.
"Đã sớm nghe nói Công chúa Ngưng Hương thông tuệ hơn người, hôm nay nhìn thấy quả thật không giống bình thường."
Dứt lời, roi nặng nề rơi xuống người Tô Ngâm, nàng bị đau, da thịt giống như sắp nổ tung, nhưng Tô Ngâm vẫn đứng tại chỗ không hề động.
Lý Dịch Thừa nổi lên hứng thú đánh hết roi này đến roi khác, Tô Ngâm đứng không yên, ngã mạnh xuống đất.
Hạ nhân trong phủ cũng bàn tán ầm ĩ.
"Tiếp tục đánh như vậy sẽ xảy ra án mạng."
"Ngươi đừng xen vào việc của người khác, đến lúc đó ngay cả ngươi Thái Tử cũng đánh luôn."
"Một công chúa mất nước, cũng nhờ Vương gia nhà chúng ta tốt bụng đưa nàng ta về."
"…"
Ý thức của Tô Ngâm càng ngày càng mơ hồ, hình như nàng thấy được mẫu hậu, thấy được dân chúng Đông Tầm đang cười với nàng. Thù lớn chưa trả mà cứ như vậy chết đi sao? Có lẽ là…
Lúc Tô Ngâm sắp buông tha thì roi chậm chạp không đánh xuống nữa, chẳng lẽ là Lý Dịch Thừa đánh mệt nên cần nghỉ ngơi?
Nàng cố nén đau đớn ngẩng đầu lên, nàng thấy là khuôn mặt Lý Kính Ngôn trông có chút tái nhợt, hắn thở hổn hển, giọt mồ hôi lớn nhỏ lên mặt nàng đụng phải vết thương khiến nàng đau nhói.
Mọi người thất kinh, ngay cả Lý Dịch Thừa cũng không nghĩ tới: "Tứ đệ làm cái gì vậy?"
"Nhị ca, ca đã hứa với đệ sẽ không động đến nàng ấy." Lý Kính Ngôn bảo vệ Tô Ngâm ở phía sau.
Lý Dịch Thừa hừ lạnh, cất roi: "Hôm nay tạm thời tha cho nàng ta một lần.” Dứt lời, hắn dẫn người của hắn rời đi.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không nhanh đi gọi đại phu." Lý Kính Ngôn trầm giọng quát.
Lý Kính Ngôn ôm lấy Tô Ngâm mới phát hiện nàng nhỏ gầy như thế, nàng đã phải chịu bao nhiêu roi của Nhị ca? Nếu như Quản gia không vội vàng chạy tới nói cho hắn biết, có lẽ hắn sẽ không còn được gặp lại nàng.
Sau khi đại phu băng bó xong vết thương cho Tô Ngâm, Lý Kính Ngôn ôm Tô Ngâm thật chặt vào lòng: "Sau này ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta nửa bước?"
Tô Ngâm nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn, nói với vẻ suy yếu: "Nếu ngươi không buông ta ra nữa thì hôm nay ta không bị Lý Dịch Thừa đánh chết cũng sẽ bị ngươi siết chết."
Lý Kính Ngôn nghe vậy vội vàng buông ra.
"Khụ khụ."
"Đau không?"
Tô Ngâm lắc đầu: "Vì sao hôm nay ngươi lại cản roi cho ta."
"E là đánh roi kia nữa nàng sẽ phải đi tìm Diêm Vương Gia."
"Vậy không phải là tốt sao."
Lý Kính Ngôn ngẩn ra: "Nói không chừng Diêm Vương chê nàng xấu xí không chịu nhận nàng."
Những lời này chọc Tô Ngâm cười, vì cười quá mức nên chạm đến vết thương, đau đến mức Tô Ngâm cũng khóc.
Lý Kính Ngôn nhẹ nhàng ôm Tô Ngâm vào trong lòng: "Là ta không bảo vệ tốt cho nàng, nếu như hôm nay ta ở đây thì nàng cũng sẽ không bị Nhị ca đánh."
Tô Ngâm cười cười bất đắc dĩ: "Dù sao Lý Dịch Thừa cũng muốn làm khó dễ ta."
"A Ngâm, nàng đừng sợ ta có được không?"
Tô Ngâm nhìn đôi mắt trong suốt của Lý Kính Ngôn, giơ tay lên sờ sờ mặt của hắn: "Không sợ."
Không cần biết chàng là cái gì, ta đều sẽ không sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.