Ngày Đông Tầm mất nước, một trận mưa đầu xuân nổi lên, Tô Ngâm đứng ở trên cổng thành, không thoa son má phấn, thế nhưng một thân áo đỏ lại vô cùng chói mắt. Tô Ngâm nhìn bên ngoài tường thành Đông Tầm, khói lửa nổi lên bốn phía, đường phố vốn náo nhiệt đã không còn sức sống, thỉnh thoảng có tiếng trẻ con khóc gọi cha mẹ, có nữ tử lật từng thi thể một, cuối cùng ôm người trong lòng của mình khóc đến kiệt sức... Tô Ngâm chậm rãi cúi đầu, nàng nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới tường thành, tay cầm một cái quạt xếp nhìn chằm chằm nàng, trong mắt không một gợn sóng. Mà ánh mắt nam tử đứng bên cạnh hắn lộ ra hung ác, mặc mãng bào vàng hơi đỏ, Tô Ngâm biết đó là Thái tử Lý Dịch Thừa của Lý quốc, cũng là vua trong tương lai: "Trăm năm qua Đông Tầm đều an phận thủ thường, vì sao Lý quốc các ngươi vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt." Tô Ngâm hỏi. "Giang sơn này vốn nên thống nhất." Tô Ngâm cười khổ, nói: "Đông Tầm chỉ là một nước nhỏ, không đủ để uy hiếp giang sơn Lý quốc ngươi. Ngươi xem thử những người này đều chết dưới đội quân tinh nhuệ của Lý quốc các ngươi, chẳng lẽ các ngươi cũng không sợ nửa đêm gặp ác mộng mà tỉnh giấc sao?" Lý Dịch Thừa cười nhạo, nói: "Phụ hoàng đã sớm viết thư kêu gọi đầu hàng, là Tô Hàn Thiên khăng khăng một mực, là Tô Hàn Thiên làm hại tứ bề bất ổn, dân chúng trôi dạt khắp nơi, các ngươi muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn." "Thư kêu gọi đầu hàng? Ngươi chắc chắn đó không phải là thư đoạt mệnh? Ngày mở thành đầu hàng cũng là lúc Vương thượng Đông Tầm tạ tội..." Lý Dịch Thừa nâng trán, có chút chán ghét: "Thắng làm vua, thua làm giặc, trận này là Đông Tầm các ngươi thua." Hắn vung tay lên, người đã sớm lẻn lên tường thành thức thời kiềm chặt Tô Ngâm. "Nhị ca muốn giết nàng?" Lý Dịch Thừa nhìn lên tường thành: "Nàng ta chết, lão nhân Tô Hàn Thiên kia còn không giao Thông Linh Bảo Ngọc ra sao? Nàng ta chính Công chúa Ngưng Hương được cưng chiều nhất." Cặp mắt Lâm Vương lạnh lẽo: "Vẫn là Nhị ca nghĩ chu đáo." Từ đó Đông Tầm diệt, lửa đốt tròn bảy ngày bảy đêm. Cả Đông Tầm trừ phụ hoàng và hai ca ca, không một ai may mắn thoát khỏi. Trong thiên lao, Tô Ngâm bị nhốt một mình trong một phòng giam, ươn ướt âm lãnh, không có ánh mặt trời, nửa đêm sẽ nghe thấy tiếng "chít chít chít”. Tô Ngâm co rúc ở trong góc, ôm mình thật chặt: "Ngươi là Công chúa Đông Tầm, không cần phải sợ. Một ngày nào đó ta sẽ báo thù thay mẫu hậu, thay dân chúng Đông Tầm." Tô Ngâm tự lẩm bẩm, dường như đây chính là lý do để nàng sống tiếp. Đến ngày thứ bảy, Lâm Vương - Lý Kính Ngôn dẫn theo người mở thiên lao ra: “Tô Ngâm, đi theo ta." "Đi đâu?" "Phủ Lâm Vương." "Ngươi chính là Lâm Vương Lý Kính Ngôn?" "Đúng." Tô Ngâm không vui nói: "Không nghĩ tới Lâm Vương cũng là cá mè một lứa.” Lý Kính Ngôn không giận mà chỉ đỡ Tô Ngâm từ dưới đất dậy, đưa cho nàng một cái cẩm bào: "Từ trước đến nay Bổn vương chưa từng hỏi chuyện triều đình, hơn nữa chuyện Quân Vương quyết định làm thần tử lại có quyền gì can thiệp." Nhất thời Tô Ngâm cứng họng, nàng cũng muốn tranh miệng lưỡi nhanh với hắn. "Dám hỏi, Quân Vương các ngươi muốn xử trí bọn ta như thế nào?" Lý Kính Ngôn chỉ cười cười mà không trả lời Tô Ngâm. Tô Ngâm cứ như vậy được đưa tới Phủ Lâm Vương, vốn tưởng rằng Lâm Vương sẽ làm mọi cách gây khó dễ nàng, nhưng là Tô Ngâm suy nghĩ nhiều. Lâm Vương cố ý căn dặn người trong phủ không được bất kính với nàng, kể từ hôm nay nàng cũng là chủ tử của các ngươi, nếu để cho hắn phát hiện nói bậy ở sau lưng chủ tử, đối với chủ tử bất kính, đánh năm mươi đại bản, trục xuất khỏi Phủ Lâm Vương. Từ đó người của Phủ Lâm Vương thấy nàng sẽ cung kính gọi là cô nương. Lý Kính Ngôn là một Vương gia nhàn hạ, không bao giờ hỏi chuyện trong triều, cũng không lui tới với quan viên, rảnh rỗi thì sẽ ở trong phủ. Phía tây Phủ Lâm Vương có một võ trường rất lớn, bình thường lúc rảnh sẽ dẫn nàng đến đội nhạc võ dạy nàng cưỡi ngựa, bắn tên, có đôi khi sẽ kể với Tô Ngâm chuyện khi hắn còn bé. Ngày ngày vẫn bình thường không có gì lạ, thật giống như Đông Tầm vẫn còn, thật giống như từng quen biết Lý Kính Ngôn nhiều năm trước. Mặt trời lặn xuống phía Tây, Tô Ngâm nhìn về phía Đông Tầm, trái tim đau từng đợt. Lý Kính Ngôn nhìn thấu, nắm tay Tô Ngâm: "Tô Ngâm, nàng sẽ giống như bây giờ, vẫn ở bên cạnh ta sao?" Tô Ngâm vội vàng thu tay về, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Lý Kính Ngôn, ngươi biết ta là ai không? Công… chúa… mất… nước, đất nước của ta bị phụ thân ngươi diệt, người thân của ta bị phụ thân ngươi giết chết, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đưa ta từ trong thiên lao ra là có thể xóa đi quá khứ, một ngày nào đó ta sẽ đích thân giết chết các ngươi để tế dân chúng Đông Tầm trên trời có linh thiêng." Từng chữ từng câu rơi vào trong lòng Lý Kính Ngôn, hắn nhìn cặp mắt tràn đầy thù hận của Tô Ngâm: "Nếu như ta nói có thể giúp nàng thì sao?" Tô Ngâm không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, vẻ mặt nghi ngờ: "Giúp ta?" "Đúng, giúp nàng hủy diệt vua của Lý quốc và cả Lý quốc: “Con ngươi Lý Kính Ngôn đỏ tươi, lạnh lẽo. "Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?" "Đường nhiên giúp nàng là có điều kiện." "Điều kiện gì?" "Thông… Linh… Bảo… Ngọc " "Ngươi cũng muốn trường sinh?" "Không, ta không có hứng thú với trường sinh." Tô Ngâm lui về phía sau mấy bước, hai tay che miệng thật chặt, khó nén khiếp sợ trên mặt. Lý Kính Ngôn bước từng bước đến gần nàng, tiến sát gần tai Tô Ngâm: "Sao, ngay cả nàng cũng sợ ta sao?" Giọng nói của hắn như quỷ mỵ, yên lặng kéo dài. Tô Ngâm không nói gì mà xoay người tựa như chạy trốn, mấy ngày liên tiếp Tô Ngâm cố ý trốn tránh Lý Kính Ngôn. Nếu như không khéo gặp phải, Tô Ngâm sẽ lượn quanh một vòng lớn tránh đi, dùng bữa cũng gọi Lục Liên bưng thẳng vào phòng của mình. Thỉnh thoảng Lý Kính Ngôn sẽ đến gõ cửa phòng nói đến võ trường cưỡi ngựa bắn tên thì Tô Ngâm đều sẽ nói thân thể mình không thoải mái, không đi. Mấy lần, Lý Kính Ngôn cũng không lại đi tìm nàng nữa, chẳng qua là có lúc đi ngang qua sẽ dừng lại chốc lát rồi thở dài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]