Ba người mới ra núi Cửu Lăng, tiểu tiên đồng đã vội vã chạy tới, trên đầu đều là mồ hôi hột, kéo Ti Mệnh qua một bên rồi nhỏ giọng nói: "Sư phụ, trong phủ có việc cần người trở về xử lý."
Ti Mệnh nhìn Vân Hạc: "Có chuyện gì chờ ta trở về rồi hãy nói."
"Không được."
Tiểu tiên đồng nhón chân lên tiến sát vào tai Ti Mệnh, không biết nói cái gì mà khiến chân mày Ti Mệnh nhíu thật chặt.
"Ti Mệnh, nếu như có chuyện thì đi về trước đi, ta đi cùng Tiểu Tê Ngô là được." Trong mắt Vân Hạc có vài phần đắc ý.
Ti Mệnh nhìn Vân Hạc với vẻ xem thường rồi nhìn Phượng Tê Ngô: "Bằng không ngày mai chúng ta hãy cùng đi, dù sao cũng không thiếu một ngày."
Vân Hạc không đồng ý, vội vàng nói: "Đi trễ Lan Sinh bị người ta hái thì phải làm sao?"
"Ti Mệnh, không sao, chúng ta xin Mạnh Bà ít Lan Sinh rồi về, ngươi làm việc trước đi, nhìn ngươi làm tiểu tiên đồng vội vã kìa.” Phượng Tê Ngô nói xong nở nụ cười.
Ti Mệnh cúi đầu nhìn, lúc này tiểu tiên đồng đang tức giận nhìn chằm chằm mình, lông mày cũng sắp vặn thành một sợi thừng.
Ti Mệnh đành phải thôi: "Vậy các ngươi đi sớm về sớm." Rồi mới cùng tiểu tiên đồng rời đi.
Vân Hạc thở phào: "Lần này được rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta."
Phượng Tê Ngô nhìn chằm chằm Vân Hạc: "Quan hệ giữa ngươi và Ti Mệnh không tốt sao?"
"Dĩ nhiên là tốt, chỉ là có chút chuyện không thể chia sẻ, ví như Tiểu Tê Ngô ngươi." Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/206325/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.