Một tay Ti Mệnh nắm thành quả đấm nện mạnh lên bàn: "Nàng ấy đã quên thì không nên để cho nàng ấy nhớ lại nữa, những chuyện này đối với nàng ấy mà nói chỉ có thống khổ vô tận."
"Hừ… nếu không vì ngươi thì chuyện năm đó…" Vân Hạc vuốt vuốt ly rượu nhìn Ti Mệnh với vẻ mười phần hứng thú.
"Năm đó có chuyện gì?" Phượng Tê Ngô cố ý chọn hai bình rượu ngon.
"Ngươi phải hỏi Ti Mệnh thôi." Giữa mày Vân Hạc chứa sự vui vẻ khi xem kịch vui.
"Không có gì."
"Aiz, Ti Mệnh đừng ngại, Tiểu Tê Ngô, ta đã nói với ngươi, lúc ấy Ti Mệnh coi trọng một con tiểu yêu, chẳng qua đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình." Hắn nói xong còn cố tình nhìn Ti Mệnh.
Phượng Tê Ngô lại hứng thú: "Khó trách ngàn năm qua cây vạn tuế nhà ngươi cũng chưa từng nở hoa, chẳng lẽ là bị tiểu yêu đó làm tổn thương sâu sắc nên mãi vẫn không quên."
"Đúng đó, người ta không coi trọng ta." Ti Mệnh nói chuyện trong khi ánh mắt lại nhìn chằm chằm Vân Hạc.
"Ti Mệnh à, ngươi cũng đừng quá đau lòng, không phải Huyền Nữ cũng vô cùng tốt đó sao. Mặc dù thứ bậc thấp hơn ta một chút nhưng tướng mạo là số một số hai trong tiên gia."
"Tiểu Tê Ngô làm Nguyệt Lão ngày càng thuần thục." Vân Hạc cười rực rỡ.
"Còn không phải sao, bên cạnh Tiểu Hạc này cũng không có giai nhân làm bạn, nếu không ngày nào đó Tê Ngô cũng tìm cho Tiểu Hạc đi."
Phượng Tê Ngô nâng cằm lên cẩn thận suy nghĩ một lát:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/206324/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.