Hoa Thường lùi lại mấy bước: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Phượng Tê Ngô đứng dậy lấy lá rơi trên vai xuống: "Dù gì Ngao Viêm cũng là Chiến thần Long tộc, Tam thái tử Đông Hải, ngươi cho rằng mỗi việc làm của ngươi ở Đông Hải có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn sao?"
"Ý ngươi là..."
Phượng Tê Ngô từ từ đến gần: "Không vạch trần ngươi tại trận, cũng không nói rõ nguyên do ngay trước mặt các vị tiên gia là hắn đã giữ lại đường lui cho ngươi."
"Vậy bây giờ ta phải làm thế nào? Bây giờ huynh ấy không chịu gặp ta." Hoa Thường luống cuống nhìn Phượng Tê Ngô.
"Ngươi… ngươi nhìn ta làm gì, mặc dù ta sống mấy ngàn năm nhưng cũng chưa từng yêu đương, càng không có kinh nghiệm ở phương diện này." Phượng Tê Ngô cau chặt chân mày rồi vội lui lại mấy bước cách Hoa Thường xa một chút.
"Người là Thượng Tiên, nhất định sẽ có cách." Hoa Thường nắm ống tay áo Phượng Tê Ngô, nước mắt đảo quanh ở trong đôi mắt.
"Được rồi, đừng khóc, thật sợ ngươi rồi."
Phượng Tê Ngô nâng cằm lên suy nghĩ một lúc lâu: "Ngươi hãy nói là đã mang thai con của hắn, hắn nghe vậy chắc chắn sẽ ra gặp ngươi thôi."
Phượng Tê Ngô thấy Hoa Thường thẹn thùng: "Chuyện này… chuyện này có vẻ không được, để ta nghĩ lại."
"Hay là mỹ nhân cứu anh hùng. Ta tìm người trói Ngao Viêm lại, sau đó ngươi lại cứu hắn ra, nói không chừng hắn cảm động sẽ tha thứ cho ngươi." Nàng vừa dứt lời thì nhìn Hoa Thường với vẻ rất là đắc ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/206322/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.