Người tới không phải là ai khác, chính là Tử Vi Đại Đế - Vân Hạc.
Vân Hạc không hề khách sáo ngồi xuống bên cạnh Phượng Tê Ngô, vươn tay cầm rượu bắt đầu rót, đặt ở chóp mũi ngửi "rượu ngon" rồi uống một hơi cạn sạch.
Phượng Tê Ngô nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào đẹp đẽ kia, hai tay bóp thật chặt thành quả đấm.
"Ngươi cũng quá không khách sáo." Hàm răng nàng nghiến vang ken két trong khi vẫn cố gượng cười.
"Nói thế nào cũng coi như là cố nhân, uống một ly rượu ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy chứ." Vân Hạc có một đôi mắt tím rất đẹp, giờ phút này đang cong cong cười với Phượng Tê Ngô.
Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng nhíu mày: "Ta ngươi đã quen biết thật lâu trước kia sao?"
"Đúng, đã quen biết từ rất sớm. Nhưng ta chưa từng nghĩ lúc gặp lại ngươi đã là Thượng Tiên." Vân Hạc ngẩn người trong chốc lát.
"Lúc ta tỉnh lại đã thành Thượng Tiên, cũng không biết vì sao. Ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện lúc trước của ta không? Có rất nhiều chuyện ta cũng không nhớ rõ."
"Ngươi không nhớ rõ?" Bởi vì chuyện năm đó, trong cơn tức giận hắn đã hạ phàm lịch kiếp, lịch kiếp trở về lại bế quan tu luyện, cho đến ngày gần đây mới xuất quan. Mới vừa rồi Phượng Tê Ngô không nhận ra mình ở Long Cung, hắn còn tưởng rằng là nàng đang tức giận, không nghĩ tới là không nhớ chuyện gì cả.
"Ừ…”
"Ti Mệnh không kể cho ngươi biết sao?"
"Ngươi đừng nhắc Ti Mệnh nữa, mỗi lần gọi hắn thì hắn đều có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/206321/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.