Hôm sau, Phượng Tê Ngô dậy rất sớm, nàng mặc váy sa màu tím nhạt, từ đũng váy tới thắt lưng thêu hoa mai đỏ như máu. Ba ngàn sợi tóc chỉ búi Bích Lạc Kế đơn giản, đầu cài trâm Phi Vân, da trắng nõn nà, eo nhỏ mảnh khảnh.
Phượng Tê Ngô đứng nhìn một lúc lâu trước gương đồng rồi thở dài thật dài: "Sao lại có vẻ ngoài đẹp vậy chứ." Sau đó mắt hoa đào cười thành hình trăng lưỡi liềm.
Nàng đeo cái khăn che mặt lên rồi đứng dậy, xiêm áo phẩy lên, đi đến Tam Trọng Thiên, thấy Ti Mệnh và tiểu tiên đồng vẫn còn bận rộn, nửa trượt xuống tựa lên giường mềm: "Mặt mũi Đông Hải Long Vương cũng không nhỏ, trên đường tới ta thấy rất nhiều tiên gia, ngay cả Bắc Viêm Quân không thường ra ngoài cũng đến."
"Ngươi cũng đừng nghĩ cách chuồn."
Phượng Tê Ngô cười cười: "Sao có thể chứ." Tiếp đó quay đầu đi, mặt ảo não nói thầm: "Nói không chuồn thì không chuồn không phải là bổn tiên rất mất mặt à."
Ước chừng qua một tuần trà, Ti Mệnh và tiểu tiên đồng cũng coi như hết bận, chỉnh đốn rất long trọng, sau đó ba người mới đi đến Đông Hải.
Mới vừa tới Đông Hải, Phượng Tê Ngô đã bị dạ minh châu sáng chói ánh vào mắt mở không ra.
"Đông Hải Long Cung này hết sức xa hoa, núi Cửu Lăng của ta so với nó đúng là thê thảm không nỡ nhìn."
"Một ngàn năm trước kia phu nhân của Đông Hải Long Vương - Liên Thất còn là Đại đệ tử dưới trướng Tử Hư của núi Côn Lôn, một lần Đông Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/206317/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.