"Ngươi không nói thiếu chút nữa ta đã quên." Ti Mệnh Tinh Quân móc thiệp mời từ trong lồng ngực ra: "Ngày mai Tam thái tử Ngao Viêm của Đông Hải Long Vương thành thân, đặc biệt mời ngươi đi làm người chủ hôn."
Phượng Tê Ngô nhíu chặt mày, vội đẩy thiệp mời ra: "Ngươi cũng biết xưa nay ta không thích náo nhiệt." Dứt lời quay đầu sang chỗ khác.
Ti Mệnh Tinh Quân cười cười cưng chiều: "Ngàn năm qua cũng chưa từng có náo nhiệt như thế, ngươi lại là Thượng Tiên duy nhất trong Tiên giới này, lại nói không phải là lúc trước Đông Hải Long Vương này từng có ơn với ngươi sao?"
"Có ơn với ta? Chuyện khi nào?" Mắt hoa đào xinh đẹp của Phượng Tê Ngô nhìn chằm chằm Ti Mệnh Tinh Quân.
"Lúc ngươi còn chưa tu thành Thượng tiên, chuyện đã thật lâu trước kia rồi."
"Ti Mệnh, kể từ khi ta tỉnh lại đã thành Thượng Tiên, rất nhiều chuyện lúc trước đều không nhớ rõ." Con ngươi vốn vui vẻ của Phượng Tê Ngô tối đi trong nháy mắt.
Ti Mệnh híp mắt: "Quên thì quên đi, nhớ làm gì, lỡ như là chuyện không vui."
"Nhưng dù sao ta vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, bảo ngươi nói cho ta nghe thì ngươi luôn kiếm cớ từ chối.” Hai mắt Phượng Tê Ngô xoay chuyển: "Chẳng lẽ là lúc trước ngươi thích ta rồi bị ta từ chối nên giờ ngại." Dứt lời, niềm vui vẻ trong mắt càng sâu.
Ti Mệnh nhìn Phượng Tê Ngô từ trên xuống dưới, hôm nay nàng mặc xiêm áo trắng thuần, không thoa phấn trang điểm, tóc đen tùy ý rũ xuống, cặp mắt hoa đào kia trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ma-quan-rat-cung-chieu-ta/206316/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.