Chương trước
Chương sau
Người nọ chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đỏ tươi, mắt hai người nhìn nhau, Phượng Tê Ngô không nhúc nhích giống như là gặp ma.
Người nọ cười tà mị đi tới bên cạnh Phượng Tê Ngô, tiến đến gần tai nàng không biết nói cái gì?
Đôi mắt Phượng Tê Ngô vô thần nhìn hắn, một lúc lâu mới đần độn trả lời: "Được."
Một trận gió thổi tới, Phượng Tê Ngô giật mình phục hồi tinh thần lại, hoàn toàn không biết chuyện mới vừa xảy ra.
Nàng lơ mơ đi về, Đại sư tỷ tức giận đi tới: "Ngươi đã đi đâu? Có biết tất cả mọi người đang tìm ngươi không."
"À ~ muội thấy cảnh sắc nơi này rất đẹp nên đi chung quanh."
"Sau này đừng chạy lung tung, lỡ xảy ra chuyện gì còn phải đi cứu ngươi, lãng phí thời gian của mọi người."
"Vâng, Đại sư tỷ."
Phượng Tê Ngô lén ở sau lưng nàng ta làm cái mặt quỷ, vốn tưởng rằng không ai phát hiện nhưng không biết cảnh này đã lọt vào trong mắt người nào đó ở chân trời.
Tiên nhân mặc một bộ áo bào đen, đôi mắt lạnh lùng đặt ly trà trong tay xuống chậm rãi nói: "Ngươi không nên giữ nàng ta lại."
Tiên nhân ngồi ở đối diện hắn mặc một áo bào trắng, con ngươi là màu tím nhạt hiếm thấy rung động lòng người: "Giữ nàng lại, ta có thể độ hóa."
Loading...
"Nếu như cục diện cuối cùng ngươi không dọn dẹp được, ta sẽ ra tay."
"E là ngươi không có cơ hội đó."
"..."
Chỉ chốc lát, tiên nhân áo bào trắng cau chặt chân mày, hình như mới vừa nàng biến mất.
Tiên nhân áo đen miễn cưỡng ngồi kiểu nửa dựa: "Ngươi cũng có lúc mắt mờ, chẳng có gì lạ."
"..."
Chạng vạng, đám mây ở chân trời vô cùng đỏ, đỏ thấu nửa bầu trời tựa như gương mặt Phượng Tê Ngô.
Đoàn người đi cả ngày đường thật vất vả tìm được một thôn trang, vốn tưởng rằng có thể ăn thức ăn nóng nghỉ ngơi cho khỏe một đêm, không ngờ trong thôn không có một người.
Chỉ có gió lạnh thổi qua, cỏ khô thành bụi.
Phượng Tê Ngô ôm thật chặt kiếm vào lòng, run run rẩy rẩy: "Chúng ta nên đi thôi, nơi này thật cổ quái, âm âm u u."
Một nam tử gầy teo trong đó xì mũi coi thường: "Hừ ~ chim Trĩ chính là chim Trĩ, gan nhỏ vậy thì nên sớm về núi đi."
"Được rồi, đừng nói nữa, nên cẩn thận thì hơn, thôn này đúng thật có chút cổ quái." Trường Lam sư huynh ngăn cản ở trước mặt, rút kiếm ra, vẻ mặt nghiêm túc.
Mọi người thấy vậy lập tức làm thành một hình tròn, tiến vào trạng thái đề phòng.
"Chúng ta nhanh rời đi đi."
"Như vậy sao được, chúng ta xuống núi lịch luyện chính là vì đối kháng tà vật, chỉ như vậy thì có là gì?"
Lúc này Đại sư tỷ cũng đứng dậy mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh: "Không sai, có ta và Trường Lam sư huynh ở đây, các ngươi sợ cái gì?"
Phượng Tê Ngô thấy vậy không nhịn được cười ra tiếng, tiếp đó nghênh đón ánh mắt hung tợn của Đại sư tỷ: "Chim Trĩ, ngươi cười cái gì hả?"
"..."
"Từ nơi này đến thôn trang tiếp theo còn có con đường rất dài, buổi tối ở trong rừng có sài lang hổ báo cũng không an toàn, không bằng chấp nhận ở đây một đêm, chúng ta thay nhau gác đêm, như vậy an toàn hơn chút."
"Trường Lam sư huynh nói rất đúng, cứ làm theo sư huynh nói.” Đại sư tỷ lên tiếng phụ họa, vẻ mặt nịnh hót.
Mọi người tìm cái nhà rộng rãi, AnieNg-webtruyen.com, nhặt chút củi đốt để đốt khiến thôn trang yên tĩnh có vẻ nhộn nhịp hơn.
Đi một ngày đường tất cả mọi người đều mệt mỏi, dựa vào nhau đùa giỡn rối rít ngủ thiếp đi.
Ngủ tới nửa đêm, đột nhiên Phượng Tê Ngô cảm thấy bụng căng chặt, không phải chứ, sớm biết vậy ban ngày sẽ không uống nhiều nước.
Nửa đêm sau là Trường Lam sư huynh trông coi, vừa nhìn thấy Phượng Tê Ngô lại nghẹ giọng hỏi: "Đi đâu?"
Phượng Tê Ngô lúng túng nói: "Ban ngày uống nước nhiều quá."
"Vậy muội đừng đi xa."
"Được."
Mới ra viện, một trận gió thổi tới, Phượng Tê Ngô giật mình càng thêm tỉnh táo mấy phần.
Mượn ánh sáng hơi yếu của trăng tàn, Phượng Tê Ngô nhìn thấy chỗ phía trước cách đó không xa có một nữ tử xách đèn lồng ngồi chồm hổm dưới đất không biết đang làm gì?
Chẳng lẽ thôn này còn có người?
Phượng Tê Ngô từ từ đi đến gần nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta: "Xin hỏi, ngươi là người thôn này sao?"
Nữ tử xoay đầu lại cười cười với nàng, mở miệng to như chậu máu dọa Phượng Tê Ngô sợ đến kêu sợ hãi vang dội đêm tối.
Trước mặt hiện ra một vầng sáng, nàng ta soạt một cái rồi không thấy tung tích.
Một lúc lâu, Phượng Tê Ngô bình tĩnh lại, hai tay bụm mặt, lặng lẽ mở rộng khe hở chút đánh giá chung quanh, chỉ thấy Trường Lam sư huynh bỏ kiếm vào vỏ kiếm, đi tới: "Muội không sao chứ?"
Phượng Tê Ngô bị dọa sợ quá mức, chỉ biết lắc đầu: “Thứ mới vừa rồi là cái gì?"
"Đó là Thực Linh Thú ta từng thấy trong Linh Thư, chuyên ăn linh hồn người phàm để tu luyện."
"Nàng ta cũng quá đáng sợ, miệng lớn như vậy." Phượng Tê Ngô lấy tay vạch xuống, ngay sau đó ôm chặt lấy mình.
Trong lúc nàng nói, mọi người ngủ say trong nhà rối rít chạy ra, từng người nhìn chằm chằm.
"Trường Lam sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?" Người mở miệng trước chính là Đại sư tỷ.
"Không sao, mới vừa gặp phải một con Thực Linh Thú, đã chạy rồi."
Đại sư tỷ thấy Phượng Tê Ngô đứng bên cạnh thì không khỏi tức giận: "Chim Trĩ, có phải ngươi dẫn Thực Linh Thú tới đúng không? Ban ngày chúng ta đã đi rất mệt mỏi, buổi tối còn gây thêm phiền phức cho chúng ta, sớm biết vậy đã không dẫn theo ngươi rồi."
"Thật xin lỗi, ban ngày uống nước nhiều quá."
"Ngày mai đừng uống nước, bớt đi rắc rối." Nói xong, cả đám lại quay về nhà ngủ.
Trong thoáng chốc Phượng Tê Ngô bước vào nhà, dường như sau lưng có thứ gì đó vẫn luôn nhìn mình, nàng quay đầu lại nhìn bốn phía lại không có ai. Aiz, hẳn là mới vừa rồi bị làm sợ nên xuất hiện ảo giác, bỏ đi, ngày mai rồi hãy nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.