Hắn vươn tay về phía cô, lại ngừng lại, cục diện bế tắc trong khoảnh khắc. Mà không biết vì sao, Đỗ Vi Ngôn cảm thấy, ngay cả khoảnh khắc ngừng lại này, cũng là do hắn cố ý.
Đến khi Đỗ Vi Ngôn muốn đem tay rút về, lại phát hiện ra, rõ ràng là, Dịch Tử Dung tạm thời không có ý định buông cô ra.
“Đỗ tiểu thư, lần này đến Minh Võ, là vì việc gì?” Hắn cười như có như không hỏi, môi mỏng nhếch lên có phần nhợt nhạt, nhưng đường nét vẫn đẹp như xưa,“Công sự sao?”
Đỗ Vi Ngôn vội vàng dời tầm mắt, gật đầu:“Công sự.”
Dịch Tử Dung cười cười, buông tay cô ra:“Vẫn là khảo sát phương ngôn?”
Bầu không khí bỗng nhiên phủ lên tầng tầng lớp lớp nặng nề vô hình, Đỗ Vi Ngôn gật đầu, coi như ngầm thừa nhận.
Quần áo vừa rồi ướt đẫm ở dưới hệ thống sưởi đang mở trong xe được hong khô một chút, Đỗ Vi Ngôn xê dịch qua một bên xe, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái. Cô thỉnh thoảng len lén nhìn Dịch Tử Dung, nhưng hắn một mình cầm lấy quyển tạp chí kia, gần như che khuất nửa khuôn mặt, xem rất chuyên tâm nghiêm túc, không để ý đến cô nữa.
Đỗ Vi Ngôn quay đầu, nhìn mưa bụi rơi xuống ngoài cửa sổ, trong lòng ước chừng xem còn bao lâu nữa mới có thể đến nơi, cuối cùng khe khẽ ho khan một tiếng:“Đừng……”
Dịch Tử Dung buông quyển tạp chí ra, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn cô một cái, nhưng chẳng nói lời nào.
“Em nói là…… Còn bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-loai-yeu-ai-dam-noi/2153637/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.