Chương trước
Chương sau
Đến khi ăn xong bữa trưa, còn dạo qua một vòng nội thành, lúc Đỗ Vi Ngôn quay về khách sạn, nhân viên tổng đài gọi cô dừng lại:“Đỗ tiểu thư ạ?”

Đỗ Vi Ngôn đoán rằng hành lý đã được đưa tới, bước nhanh đến, nhưng cô nhân viên tươi cười chân thành, đưa cho cô một phong thư:“Đây là Giang tiên sinh ở phòng số 306 để lại.”

Đỗ Vi Ngôn hơi ngẩn ra, theo bản năng đưa tay nhận lấy:“Giang Luật Văn?”

“Đúng vậy.”

Lúc xoay người trở về phòng, cô không nhịn được bèn bóc bì thư ra nhìn, thật ra bên trong cũng chỉ là một tờ giấy, nét chữ bút máy mạnh mẽ có lực: Sau khi trở về liên lạc với anh.

Đỗ Vi Ngôn sửng sốt, lập tức cười khổ, anh cũng thật hiểu mình. Nhờ người chuyển giấy là cách thức rất nguyên thủy. Nhưng nếu mình không chủ động liên lạc với anh, sau này anh hỏi tới, nhân chứng vật chứng đủ cả, ngay cả cơ hội ngụy biện cũng chẳng có.

Cô đặt lại tờ giấy vào phong thư, còn nhét vào trong túi, lấy thẻ phòng ra mở cửa đi vào. Thứ đầu tiên nhìn thấy là vali hành lý màu đen đã đặt ngang bên cửa sổ. Kinh hỉ lướt qua trong lòng, Đỗ Vi Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Nút bọc lảnh lót két một tiếng, cô không chú ý nhấc lên, nhưng chợt ngẩn người.

Chính giữa vali có đặt một chiếc giầy thêu hoàn hảo, chỉ có một chiếc.

Màu đỏ vô cùng xinh đẹp vô cùng nóng bỏng, giống như hoa lựu đầu cành, chuỗi màu đỏ ấy tựa như nước chảy, bập bềnh trôi ra, khiến chiếc T-shirt màu xám ở bên dưới nhuộm lên sắc màu tương tự. Đế giầy đóng rất dày, trên mặt giầy là hoa văn hoa mẫu đơn tinh xảo, lá cây màu trắng tô điểm àu đỏ đến mức cực điểm này, cũng rực rỡ hẳn lên.

Nhìn chăm chú thật lâu, Đỗ Vi Ngôn chậm rãi ngồi trên mặt thảm, cởi cả ủng ngắn và tất ra, sau đó chậm rãi luồn chân trái vào trong chiếc giầy ấy.

Không lớn không nhỏ, vừa vặn, dường như chiếc giầy này trời sinh là vì cô mà làm ra.

Mu bàn chân trắng ngần, mặt giầy gấm đỏ, sau khi đi vào, khuôn chân vô cùng xinh xắn, như là tiểu thư khuê các thời xưa.

Cánh cửa phía sau ken két một tiếng mở ra. Tiểu Lương bật đèn pha lên đi vào:“Ôi ôi, đã lấy hành lý về đây rồi?”

Đỗ Vi Ngôn đứng lên, một chân xỏ chiếc giầy kia, còn chưa kịp cởi xuống:“À, ừ.”

Tiểu Lương liếc mắt lướt qua đã trông thấy, cười hỏi:“Đồ lưu niệm mua ở đâu thế? Giầy thêu này rất đẹp.”

Đỗ Vi Ngôn cười cười, tránh nặng tìm nhẹ:“Mang từ nhà đi. Vốn là một đôi cơ. Về sau làm mất một chiếc bên chân phải rồi.” Cô cởi giầy ra, hỏi Tiểu Lương:“Buổi tối không có việc gì chứ? Tớ muốn thoải mái đi dạo.”

Cô đến bên bàn tổng đài, do dự trong chốc lát, nhưng vẫn hỏi:“Phiền cô, cô có thể gọi điện thoại cho Giang tiên sinh ở phòng số 306 không?”

Đợi hồi lâu, cô nhân viên áy náy nói:“Thật có lỗi, hình như Giang tiên sinh không ở trong phòng.”

Đỗ Vi Ngôn thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:“Không sao, cảm ơn cô.”

Thành phố Minh Võ là một ranh giới về địa lý và kinh tế của tỉnh Lâm Tú. Còn nẳm ở hướng nam nữa, dân tộc thì tạp cư, địa hình càng thêm phức tạp, núi đồi tung hoành ngang dọc. Mà bên trong thành phố Minh Võ, đã được xem như là Hán tộc và các dân tộc tạp cư, khu dân cư nhỏ, phong cách văn hóa cũng riêng biệt.

Khách sạn mà Đỗ Vi Ngôn ở đặt tại khu phố cổ, đường cũng không rộng, phần lớn là rải đá vụn mà thành, ngay cả nhà cửa hai bên cũng xây từ đá, ban đêm thế này có sự tĩnh mịch khác biệt.

Cô đi một lúc, chợt trông thấy một cửa tiệm ở đằng trước, ánh đèn màu cam, vầng sáng bao trùm khiến cả khu ấy mang theo cảm giác ấm áp sắc vàng, còn có những thanh âm râm ran râm ran truyền ra, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Tiếng ti trúc quản huyền(1),tiếng nữ nhân ngâm xướng, đang chậm rãi, trong trẻo mà lạnh lùng tràn ra trên phố, tựa như du khách đang đi trên vùng quê hoang vắng, chợt phát hiện ra một đóa hoa bừng nở tốt tươi.

Đỗ Vi Ngôn bước nhanh hơn về phía đó. Cô biết đây là một loại hí khúc đặc biệt ở nơi đây, cũng coi như là một loại na diễn(2),trong lần khai phá du lịch văn hóa này, loại hí khúc ấy cũng là một hạng mục trọng điểm cần phải khảo sát.

Thì ra là một tiệm trà, Đỗ Vi Ngôn tìm một bàn vuông trong góc ngồi ổn thỏa, góc độ không tệ, có thể thấy sân khấu nho nhỏ kia rất rõ ràng.

Nhân viên phục vụ lanh lợi đã từ một bên lách tới, dùng tiếng phổ thông nhưng đặc sệt tiếng địa phương hỏi:“Cô muốn uống gì?”

Đỗ Vi Ngôn chưa kịp mở miệng, đã có giọng nam êm tai thay cô trả lời:“Hai ly trà bát bảo.”

Phần lớn ánh đèn tập trung trên sân khấu, ánh sáng trong tiệm trà có chút mịt mờ, bóng người lay động, càng mơ hồ không rõ. Chỉ có gương mặt Giang Luật Văn gần ngay trước mắt, ánh mắt hờ hững lưu chuyển ý cười:“Anh từ khách sạn đuổi theo ra đến ngoài, trong nháy mắt đã không thấy em. Còn tưởng là em chạy mất.”

Người phụ nữ trên sân khấu đeo mặt nạ, xem chừng tuổi cũng không còn trẻ, thân hình hơi mập mạp, thanh âm cũng không thể nói là ngọt, vừa lúc tiếp lấy câu nói kia của Giang Luật Văn, chậm rãi xướng lên.

Đỗ Vi Ngôn hướng về phía anh cười cười, dùng tay ra hiệu“Xuỵt”, bắt đầu hết sức chuyên chú xem diễn.

Người phụ nữ mặc áo dài trong tay cầm một chiếc giày, cùng người đàn ông kia ôm nhau, xem ra cảnh tượng này là đang khóc lóc nghẹn ngào.

Người đàn ông và người phụ nữ trên sân khấu đều đã quá trung niên, đeo mặt nạ với những nét vẽ thô kệch, càng chẳng có một chút quan hệ gì với xuất chúng cả, ca từ na diễn cũng không trầm bổng đẹp đẽ bằng Việt kịch(3) côn khúc, đa phần đối thoại bằng tiếng địa phương dân gian, đơn giản dễ hiểu.

Một màn kia dài đằng đẵng, mà lại giống như ngắn ngủi. Dường như cô đang chìm đắm trong suy tư và hồi tưởng, đến nỗi những biến hóa quanh mình, đột nhiên bị cô gạt qua một bên.

Đỗ Vi Ngôn chuyên chú nhìn, chẳng mấy chốc trên sân khấu đã không có một bóng người. Mà trong tiệm trà, thanh âm của khách xem lại vang lên, xôn xao xôn xao, giống như tiếng gió chợt nổi. Khi cô dời tầm mắt, dường như đã qua rất lâu rồi, Đỗ Vi Ngôn chậm rãi bóc vỏ một viên lạc trong khay đựng trái cây trước mặt, không hề vội vã rời đi.

Ngón tay thon dài của Giang Luật Văn nhẹ nhàng gõ lên mép bàn, cuối cùng nhẹ giọng hỏi cô:“Vở diễn kia…… Diễn cái gì thế?”

Đỗ Vi Ngôn mím mím môi, không nhìn anh, nhưng phì một tiếng, bật cười.

Giang Luật Văn không nhịn được nữa, chân mày hơi nhíu, cười khẽ, bảo:“Em biết anh nghe không hiểu mà.”

Đỗ Vi Ngôn nhìn anh, anh ngồi ở một bên khác của bàn vuông, mày rậm cong lên, nhưng trong mắt đáy mắt lại lộ ra ý cười và vẻ bất đắc dĩ .

“Câu chuyện này ấy mà, thật ra có liên quan đến một phong tục.” Đỗ Vi Ngôn một tay chống má, thong thong thả thả nói,“Bọn mình về đi, trên đường về em nói cho anh nghe.”

Trên đường nhỏ dài vắng vẻ, dường như chỉ có bóng dáng hai người bọn họ. Ánh sao, ánh trăng, giữa ánh sáng lan tỏa, bóng người kéo ra thật dài về phía trước.

“Thực ra tín ngưỡng Linh Vương Hắc Cẩu được truyền đến từ phía bên kia Hồng Ngọc. Một đôi trai gái, chỉ cần yêu nhau, có thể đến chỗ Linh Vương thề non hẹn biển, sau đó một người trong họ để lại một chiếc giầy trong miếu Linh Vương. Như vậy, nếu người ấy thay lòng đổi dạ chạy trốn, Linh Vương sẽ dựa vào chiếc giầy đó, tìm kẻ thay lòng ấy về.”

“Vở diễn kia chính là kể về câu chuyện này. Cô gái ấy bị cường hào cướp đi, nam chính liền cầu xin Linh Vương giúp đỡ, cứu cô gái về.”

Giang Luật Văn lặng im trong chốc lát, hỏi bâng quơ:“Miếu Linh Vương có thật không?”

Đỗ Vi Ngôn khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu đi một đoạn, mới chậm rãi nói:“Anh nói xem?”

“Chắc là không có đâu.” Giang Luật Văn vỗ vỗ đầu cô,“Anh nghĩ, khả năng cao hơn cả chắc hẳn là thế này. Trước đây Minh Võ nghèo, có mua rất nhiều nàng dâu. Để những cô gái ấy không chạy trốn, dân bản xứ mới thêu dệt lên chuyện này để hù người.”

Giang Luật Văn nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói điềm tĩnh nhưng không mất đi sự dịu dàng ,“Em thấy thế nào?”

Đỗ Vi Ngôn lắc đầu, chậm rãi nghiền ngẫm phân tích của anh, thật lâu sau, mới thở dài:“Phân tích của anh, thật là làm hỏng cả phong cảnh.” Lại bật cười thành tiếng,“Giang tiên sinh, chuyên ngành của anh, lẽ nào là trinh thám học?”

Giang Luật Văn khẽ cười:“Vi Ngôn, em cũng là người làm công tác khoa học, lẽ nào lại tin vào thứ như thế?”

Vài tiếng côn trùng rỉ rả kêu vang, đất trời tinh khiết.

“Thật ra những thứ ấy, khi chưa có sự bác bỏ hoàn toàn chắc chắn……Em cũng không biết là nên làm ngơ, hay là nên tin chắc mà chẳng hoài nghi.”

Thanh âm của cô thật mờ mịt, lan truyền trong không gian rộng lớn như vậy, tựa như khói nhẹ tản ra trên bình nguyên mênh mông, cuối cùng mềm mại như có như không, dần dần mất tăm mất tích.

Thời điểm gần chín giờ, đối với thành phố nhỏ tĩnh mịch mà an tường này, Đỗ Vi Ngôn đã được coi là người về muộn. Cô và Giang Luật Văn chào tạm biệt trong thang máy, lúc lướt qua nhau, cô nhận ra dường như anh muốn nói rồi lại thôi.

“Vi Ngôn……”

Khi cửa thang máy sắp khép lại, Giang Luật Văn bỗng nhiên vươn tay, cánh cửa bị ngăn cản, lại chậm rãi hướng về hai phía mở ra.

“Dạ?” Nơi Đỗ Vi Ngôn đứng cách anh khoảng một cánh tay,“Sao vậy?”

“Anh muốn em biết, không phải anh vô duyên vô cớ quay về tìm em.” Anh ngừng một chút,“Anh đã ly hôn rồi.”

_______________

Chú thích:

(1)Ti: chỉ nhạc cụ dây, Trúc: chỉ nhạc cụ ống, thổi.

Quản: ống, huyền: dây.

(2)傩戏: Na diễn = hoạt động cúng tế rước thần, đuổi tà + hí kịch, văn hóa tôn giáo + nghệ thuật dân gian.

(3)越剧: Việt kịch (một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.