Bị nói trúng tim đen nên tôi liền lắc đầu chối bỏ:
- Không phải mà chỉ là con chưa đói thôi.
Vừa dứt lời thì tôi nghe có tiếng xe chạy vào sân, biết chắc là anh đã về nhưng tôi vẫn cố giả vờ như đang xem tivi bấm điện thoại vừa bấm vừa ngước đầu ra nhìn hí hí đến khi thấy bóng dáng của anh bước vào trong nhà. Vừa nhìn thấy tôi, anh đã nở một nụ cười mỉm rồi dịu giọng hỏi:
- Tôi biết hết rồi... cô chủ không sao chứ?
Tôi trả lời tỉnh bơ:
- Bị ăn một cái tát thôi, mọi chuyện giãn hoà rồi.
Lúc nghe tôi nói đến bị ăn một cái tát thì hai chân mày anh nhíu lại, thấy anh im im nhìn tôi, tôi hơi ngượng chỉ biết cười trừ rồi nói tiếp:
- Tôi đã đánh lại bà ấy rồi cũng hơi xô xát chút xíu nhưng mà không có gì đâu.
Trong đầu tự nghĩ: "Sao mình lại đi giải thích với anh ta làm gì nhỉ."
- Tôi đâu có nghĩ gì, tôi biết cỡ sức cô chủ là bay vào đập người ta một trận rồi. Ăn gì không để tôi nấu cho cô chủ ăn coi như bù đắp lại cái tát đó nha
Vú Hồng liền khuyên ngăn anh:
- Trời ơi con về trễ thế này đã mệt lắm rồi đấy, thôi nấu nướng cái gì lên lầu tắm rửa rồi xuống đây vú hâm lại đồ ăn cho con và Cảnh Phi ăn.
Đoàn cười cười rồi cởi bỏ lớp áo vest ngoài ra đưa cho vú sau đó xắn tay áo sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-loai-bi-thuong/2946800/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.