Trên phòng làm việc của Đoàn lúc này, tiếng va chạm đổ bể miểng chai cực lớn trong phòng, bình hoa có hình ảnh bông hoa cúc trắng bao năm nằm trên bàn làm việc của anh, chỉ vì một cái lỡ tay của Chiêu Lâm mà chiếc bình hoa vỡ tan nát dưới mặt sàn. Chiêu Lâm lúc này tâm trạng có hơi hoảng loạn, cô cúi thấp người, lượm từng miếng vụn của miểng chai, trong lòng ấm ức không nói nên lời, Đoàn đứng lên rời khỏi bàn làm, đi lại phía Chiêu Lâm, kéo cô đứng dậy và nói:
- Tôi không biết cô đang có chuyện gì? Nhưng làm việc thì nên tập trung, bình hoa này đã gắn bó với tôi suốt mấy năm vậy mà giờ đây bị cô quơ tay làm bể. Đi ra ngoài rồi kêu người khác vào dọn ngay!
- Em xin lỗi… Đoàn à, anh tính thay thế người khác vào vị trí của em sao? Tại sao vậy?
- Ai nói? Vị trí của cô thì tôi vẫn để cho cô làm, tôi chẳng để cho cô thiệt thòi gì nếu cô thấy tôi không cho cô đủ thì cô cứ rời đi. Tôi trước giờ không ép, chỉ là cô quyết ở lại.
- Anh nói vậy là sao? Nhưng mà… sao còn phải tuyển thêm thư ký?
- Công việc càng lúc càng nhiều, mình cô làm xuể không?
Anh cúi xuống nhìn vào bàn tay trái của Chiêu Lâm, đang nắm chặt một mảnh vỡ của bình, anh bực giọng, nắm lấy bàn ấy một cách thật nhanh rồi gỡ mảnh vỡ ấy ra và nói giọng lo lắng:
- Muốn làm người khác thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-loai-bi-thuong/2946769/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.