Bạch Sở Khiết đến với Sở Hoà và Bạch Dương Vĩ như một món quà, ban đầu là hắn không muốn nuôi đứa bé này, không phải là vì hắn nhẫn tâm, cũng không phải là hắn ghét con nít, chỉ là hắn nghĩ rằng nhiều năm qua Sở Hoà chịu nhiều thiệt thòi, bản thân muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho câun trước tiên.
Vậy mà Sở Hoà lại đi giận dỗi hắn chỉ vì không nhận nuôi Bạch Sở Khiết, vì sợ vợ yêu bé nhỏ giận mình không thèm nói chuyện, Bạch Dương Vĩ đành thoả hiệp nhận nuôi Sở Khiết.
Và thế là, hai nam nhân bỗng chốc trở thành hai ông bố trẻ.
Sở Khiết rất ngoan, khi còn là trẻ sơ sinh, dường như bé con hiểu mình đã từng bị bỏ rơi một lần. May mắn có cơ hội được nhận nuôi lại một lần nữa thì phải ngoan cho nên rất ít quấy khóc. Ngoại trừ mọc răng hoặc những lần quá đói bụng, Sở Khiết sẽ khóc toáng lên. Còn lại khi bình thường, chỉ cần chui rúc trong lồng ngực ba Hoà thì sẽ ngủ rất ngoan.
Ba Vĩ cũng rất tốt, suốt ngày hết thay tã cho bé lại đến đút cho bé ăn. Lắm lúc còn mang cả con trai nhỏ lên công ty, vừa chăm cho cả ba nhỏ lẫn con trai nhỏ ngủ vừa giải quyết công việc.
Không phải là hắn không muốn thuê bảo mẫu, mà là bởi vì hắn cảm thấy hai người tự nuôi một đứa bé sẽ giống một gia đình hơn là ai đó nhúng tay vào. Ông bố trẻ Bạch Dương Vĩ bận rộn hơn bao giờ hết.
Lên bảy tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/3442241/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.