🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Bạch Dương Vĩ xoa đầu trấn an Sở Hòa, trong ánh mắt của cậu ánh lên sự sợ hãi hoảng hốt, đến cả lúc Dương Vĩ lặp lại câu nói kia cậu vẫn nghi ngờ nhìn hắn.

Cậu sợ hắn đuổi đi, cậu không muốn rời xa hắn... Sở Hòa vốn dĩ không muốn rời xa Bạch Dương Vĩ.

" Được rồi! Tôi không để cậu đi đâu cả. Như vậy có được chưa ? Ngoan nào, có như thế thôi đã muốn khóc rồi sao ? Không muốn rời xa tôi đến vậy"

Sở Hòa cố kìm nước mắt của mình, gật đầu thừa nhận, nhưng cậu không làm ra kí hiệu rằng mình thích hắn. Chỉ đơn giản ngụy biện bằng kí tự khác.

" Em ở bên cạnh cậu chủ bao lâu nay, vốn dĩ chỉ quen phục vụ cậu. Giờ đi nơi khác có chút không quen, cũng không biết họ có đối xử tốt với em như cậu không ?"

Bạch Dương Vĩ gật đầu như đã hiểu hết câu. Vốn dĩ lúc mẹ mang Sở Hòa về cũng chỉ để phục vụ riêng cho hắn, Sở Hòa kém Dương Vĩ không nhiều tuổi, bản thân hắn cũng không có thói quen bắt nạt người yếu hơn mình cho nên bao năm nay, ngoại trừ việc Tiểu Ái Nhi làm khổ cậu ra thì Bạch Dương Vĩ cũng đối với cậu rất tốt.

Dương Vĩ cảm thấy vừa nãy mình nói năng có chút không đúng, giờ đây nhìn cả khuôn mặt Sở Hòa đỏ bừng lên vì buồn hắn bỗng nhiên có chút hối hận. Dương Vĩ cười nhẹ nhàng trấn an cậu đáp.

" Được rồi, là tôi sai. Tôi không nên làm thế với cậu, vốn dĩ Sở Hòa đã bị tật.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/226991/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.