Bạch Sở Hoà lắc đầu, giữ chặt bé con trong người. Vẻ mặt có bối rối, Bạch Dương Vĩ nhận ra sự khác biệt liền hỏi.
"Em có phải rất muốn đứa nhỏ này!?"
Bạch Dương Vĩ rất hiểu tính Sở Hoà, chỉ cần một vài hành động nhỏ của cậu hắn cũng đại khái hiểu ra cậu muốn cái gì.
Sở Hoà gật đầu, trong lòng thật sự muốn thốt lên rằng cậu muốn nhận nuôi đứa bé này.
Sở Hoà cũng từng ở trong trại mồ côi, thật ra cậu hiểu cảm giác một đứa trẻ bị khiếm khuyết từng ngày lớn lên sẽ như thế nào. Dần dần, sự tự ti, không chỗ dựa vững chắc sẽ ăn mòn sự mạnh mẽ đó. Sau này ở tuổi trưởng thành, đứa bé ấy sẽ tự ti rồi rơi vào bế tắc... cậu không muốn như vậy, có lẽ vì đứa bé này giống cậu. Sự đồng cảm tăng lên, Sở Hoà muốn dùng tình yêu thương của mình để bảo vệ nó.
Cho dù là không cùng máu mủ cũng được, đã gặp nhau là cái duyên. Huống hồ Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà cũng không thể có con, cậu...muốn đứa bé này.
Bạch Dương Vĩ hiểu cậu muốn giữ lại đứa bé này. Nhưng mà hắn đành cười bất lực nói.
"Anh đủ khả năng nuôi đứa nhỏ này. Nhưng mà anh lo lắng cho em hơn, anh chỉ muốn tập trung chăm sóc em..."
Hắn ích kỉ, điều này hắn biết. Nhưng mà Sở Hoà của hắn cũng đã chịu nhiều cực khổ rồi, hắn không muốn dời sự quan tâm của mình dù chỉ là một chút từ người cậu sang một ai khác.
Nhưng Sở Hoà lại rất quyết tâm, khuôn mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057130/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.