Bạch Dương Vĩ rời phòng ngủ đi xuống phòng cách, vì đã là ban đêm cho nên hắn di chuyển rất nhẹ nhàng. Dù sao trong nhà cũng có hai người lớn tuổi, vẫn nên tôn trọng để hai người ngủ một giấc thật tốt.
"Oa...oa..."
Bạch Dương Vĩ vừa đi xuống phòng khách đã nghe tiếng trẻ con khóc trong đêm, âm thanh đứa nhỏ thật gần thành công thu hút được sự chú ý của hắn. Tiếng khóc của đứa nhỏ gào lên trong màn đêm, sự sợ hãi cô độc gào xé tim gan người nghe. Bạch Dương Vĩ như bị thu hút, vội vàng đi ra ngoài kiểm tra.
Nơi Bạch Dương Vĩ sinh sống mỗi ngôi nhà, biệt thự đều cách rất xa nhau. Vấn đề tiếng trẻ em khóc có thể vang vọng đến đây là điều không thể, hắn đặt ra nghi vấn... tức tốc chạy ra ngoài.
Cánh cổng vừa bật mở, một sinh linh nhỏ bé đang được quấn chăn bông màu hồng nằm trong thùng giấy liên tục gào khóc. Tay đứa nhỏ lộ ra ngoài, liên tục quấy khóc như thể tìm kiếm sự yêu thương trong vô vọng.
Bạch Dương Vĩ vội bế đứa nhỏ lên, vì đây là lần đầu tiên tiếp xúc với trẻ sơ sinh cho nên hắn rất lúng túng. Bạch Dương Vĩ ôm đứa trẻ trên tay, cứ thế mà chạy thẳng vào phòng ngủ.
Đứa bé vẫn khóc, âm thanh của đứa nhỏ này thành công khiến mọi người trong căn nhà tỉnh giấc.
Sở Hoà ngồi trên giường, nghe tiếng khóc đến khàn cả tiếng của đứa nhỏ cũng sốt hết ruột gan. Tuy rằng cậu không thấy được hình dạng của đứa trẻ, trước mặt cậu là một mảng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057129/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.