Một buổi sáng lại bắt đầu, tiếng chim hải âu vẫn kêu vang khắp bầu trời. Tiếng sóng vỗ rì rào vẫn còn đó, một chiếc du thuyền cá nhân đỗ trên mặt biển, tiếng động cơ cũng dần vang lên.
Hôm nay Bạch Dương Vĩ không còn đi biển nữa, hắn khóa chặt cửa ngôi nhà nhỏ. Nắm tay Sở Hòa nói.
"Chúng ta sẽ nhớ nơi này lắm, đợi em khỏe lại. Chúng ta cùng về đây thăm mọi người có được không ?"
Sở Hòa lắng nghe tiếng sóng vỗ lần nữa, nơi yên bình này cậu sắp phải rời xa. Cảm giác có chút luyến tiếc lại không nỡ đi.
Nhưng cuộc sống của Bạch Dương Vĩ không thể vì cậu mà trói buộc tại đây. Trở về thành phố, có thể bộn bề xô bồ hơn. Nhưng lần này cậu có Bạch Dương Vĩ ở cạnh, Sở Hòa tạm biệt nơi này cũng không sao.
Bạch Chính Nghiêm cùng vợ chồng Tiểu Ái Nhi đã lên du thuyền từ trước. Bạch Dương Vĩ cùng Sở Hòa ở lại đây khóa cửa nhà rồi mới lên sau.
Đạp trên bãi cát biển, làn gió nhẹ thổi rối tung mái tóc của hai người. Căn nhà sau lưng cũng nhỏ dần đi.
"Khoan đã, Dương Vĩ...Sở Hòa! Đợi một chút!"
Chất giọng địa phương vang lên, phía sau lưng bọn họ vang lên tiếng ồn ào.
Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa đều quay lại, người dưng trong thôn đang đuổi theo bọn họ.
"Hai đứa mang chút đồ này về làm quà, còn nữa tôm này đã được đóng thùng ướp lạnh. Dương Vĩ mang về nấu cháo cho Sở Hòa ăn nhé!"
Vợ chồng bác Trần nhét vài túi khô mực cùng một thùng xốp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057121/chuong-102.html