"Anh cùng cô ấy hủy hôn rồi..."
Bầu không khí sau câu nói đó bỗng nhiên trầm lặng nặng nề đến lạ thường, Sở Hòa dừng động tác lâu người lại. Thẩn thờ không biết đang nghĩ gì.
Bạch Dương Vĩ lại tiếp tục lên tiếng.
"Anh hiện tại không cần gì nữa, chỉ cần mình em thôi... Sau này hãy làm người nhà của anh đi"
Bạch Dương Vĩ có lẽ vì sợ mất Sở Hòa đến nổi nói chuyện cũng có chút không suy nghĩ, trong đầu hắn hiện tại suy nghĩ cái gì thì nói cái đấy.
Sở Hòa thở dài, mơ hồ làm kí hiệu ngôn ngữ.
"Lí do là vì sao? Vì cảm thấy có lỗi với tôi sao?"
Bạch Dương Vĩ đại khái hiểu được thông điệp cậu muốn truyền đến, vội vàng lắc đầu nói.
"Không phải, bọn anh nhận ra đối phương đều không phải nửa kia của mình. Anh cần em hơn cô ấy"
Sở Hòa lắc đầu không muốn nghe, đây không phải là kết cục cậu muốn. Đáng lẽ Bạch Dương Vĩ nên cưới vợ sinh con, không phải là vì một kẻ vừa mù vừa câm như cậu mà hy sinh quá nhiều như vậy.
Sở Hòa men theo âm thanh trong không trung, quay đầu hướng Bạch Dương Vĩ mà kêu lên.
"A...a...a..."
Vẫn âm thanh ú ớ đó, vẫn sự bất lực không thể nói kia. Sở Hòa kích động như muốn chất vấn hắn tại sao lại hủy hôn.
Bạch Dương Vĩ nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ôm chặt Sở Hòa giải thích.
"Anh thích em, thật sự anh thích em. Không phải vì có lỗi với em hay gì cả. Tiểu Ái Nhi cũng tự nguyện hủy hôn, anh không có ép cô ấy!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057099/chuong-80.html