Sở Hòa hiện tại và sau này không muốn gặp lại Bạch Dương Vĩ, cậu cả đời chỉ có thể sống trong tật nguyền. Miệng không thể nói được, mắt cũng không thể nhìn được. Là một kẻ vô dụng của xã hội.
Cậu càng không muốn Bạch Dươcng Vĩ trả ơn mình. Càng không muốn hắn nợ ân tình mà chăn sóc cậu.
Cậu hiện tại chỉ muốn một mình, dù là lưu lạc ở ngoài đường cũng được, chết ở một góc nào đó cũng không sao. Bản thân cậu hoàn toàn không muốn trở thành gánh nặng hay dính líu đến Bạch Dương Vĩ nữa.
Cậu đi theo hắn đã nhiều năm rồi, đến khi cậu quyết định tặng hắn đôi mắt cũng chính là lúc buông bỏ hết tất cả.
Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa hiện tại cứ xem như là hai người xa lạ.
Bạch Dương Vĩ sững sờ nhìn bàn tay của mình đưa lên không trung, Sở Hòa lùi về dựa lưng vào góc tường. Ánh mắt ngây dại không chút thần sắn nhìn thẳng một đường, hoàn toàn không thể xác định được phương hướng của hắn đang ở đâu.
Hắn nhận ra, người mà ngày xưa giống hệt như cái đuôi nhỏ lúc nào cũng bám theo mình này lại xa cách, đối với hắn như kẻ xa lạ.
Bạch Dương Vĩ đau lòng, có chút không chịu được. Trái tim đau nhói đến mức khó thở.
"Sở Hòa, đừng giận anh có được không ?"
Bạch Dương Vĩ chỉ nghĩ rằng Sở Hòa đang giận dỗi mình, chỉ cần dỗ vài câu là cậu sẽ nguôi giận.
Giống như lúc trước, dù Sở Hòa có buồn đến đâu. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng một chút cậu cũng sẽ vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057097/chuong-78.html