Cơ mặt của Sở Hòa đau đến không thể tả. Vậy mà Tiểu Ái Nhi lại không chút thương xót, ở trong nhà đóng giả người tốt.
"Bác gái bác trai à, hai người đừng tức giận nữa có được không ? Dù sao Sở Hòa cũng là người Bạch Dương Vĩ xem trọng nhất. Nếu cứ gây khó dễ cho Sở Hòa như vậy anh ấy cũng sẽ không vui"
Bạch phu nhân nhìn Tiểu Ái Nhi đầu quấn băng gạc trước mặt, đau lòng xoa đầu cô.
"Nó thì đáng gì chứ, dù gì Sở Hòa cũng nợ ân tình của nhà chúng ta. Nó phải biết chừng mực, con xem bản thân mình là cành vàng lá ngọc bây giờ lại có vết thương trong đầu. Ta thật sự rất xót xa, sau này nếu Sở Hòa dám làm tổn thương con. Không cần nể mặt Bạch Dương Vĩ, cứ gọi đến cho ta... Ta nhất định thay con trừng trị thằng nhóc kia"
Bạch Nhân gật đầu, nghiêm túc đáp.
"Được rồi, chuyện bênh vực người làm của Bạch Dương Vĩ con đừng lo. Một lát nữa về ta sẽ dạy dỗ nó, con dâu nhà họ Bạch không thể chịu oan uất được!"
Hai vợ chồng nhà họ Bạch hết một câu quan tâm Tiểu Ái Nhi, câu tiếp theo lại yêu thương cô. Không hề quan tâm đến một thân ảnh đang đứng phơi nắng ở ngoài sân vườn.
Phải biết rằng ánh nắng của ban trưa là ánh nắng gay gắt nhưng, hơi nóng hầm hập bốc lên. Những tia nắng cực độc chiếu lên mái tóc, khuôn mặt và cả cơ thể của Sở Hòa. Chỉ vừa đứng mười lăm phút thôi mà mồ hôi đã bắt đầu chảy đầy trên mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-ke-cam-muon-noi-yeu-anh/1057065/chuong-46.html