Diệp Ngọc Tinh trở lại phòng ngủ, cậu không dám bật đèn mà chỉ dùng chăn quấn mình lại rồi trốn vào góc phòng khóc thút thít. Cả người cậu chỗ nào cũng đau, hiện tại miệng vết thương trên cổ còn đang chảy máu, mắt cá chân nơi bị Moore túm lấy giờ đã bầm tím, trên mặt vẫn còn dấu răng do hắn để lại.
“Cạch.”
Là tiếng vặn tay nắm cửa, Diệp Ngọc Tinh lập tức bịt miệng để giấu đi tiếng khóc của mình, trái tim như treo ở cổ họng, trong bóng tối, cậu im lặng nấc lên. Cậu cảm thấy có người vén chăn trên đầu mình lên, Diệp Ngọc Tinh nín thở, ngay khoảnh khắc này cậu ước gì mình là một người trong suốt.
Một giây sau, đèn trong phòng được bật lên, Diệp Ngọc Tinh có thể nhìn thấy rõ người đứng trước mặt mình.
—— là Tần Hạc Minh.
Nhưng nhìn sơ thì tình trạng của Tần Hạc Minh không được tốt lắm, trên mặt anh đầy những vết bầm tím và vết máu, quần áo cũng bị rách nhiều chỗ, rồi còn bị máu trên người nhuộm thành màu đỏ sẫm nữa. Tần Hạc Minh ngồi xổm xuống, cánh tay trái yếu ớt buông thõng bên hông chạm xuống mặt đất, hình như đã gãy rồi. Anh dùng tay phải còn nguyên vẹn sờ vào vết răng trên má Diệp Ngọc Tinh, nở nụ cười dịu dàng, bảo rằng:
“Bảo bối, là anh.”
Lúc này Diệp Ngọc Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cậu hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại, lo lắng liếc nhìn tay trái của Tần Hạc Minh:
“Tay của anh bị sao vậy?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-di-toc-giua-cac-cau/2885005/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.