Tần Hạc Minh nhìn vào mắt Diệp Ngọc Tinh, rồi chớp chớp mắt bảo:
“Anh không biết.”
Diệp Ngọc Tinh nghi ngờ mà nhìn anh một cái:
“Anh không biết thật hả? Chẳng phải các anh có quen biết nhau sao?”
Tần Hạc Minh nhìn cậu với vẻ vô tội:
“Cũng chỉ quen biết sơ thôi mà, thậm chí có vài người trong đó anh chỉ mới biết tên, sao anh biết bọn họ là thứ gì được?”
“Được rồi.”
Diệp Ngọc Tinh mím môi, nhưng đôi mắt lại chợt sáng lên khi cậu nghĩ đến điều gì đó:
“Vậy chúng ta hãy chia sẻ một số thông tin mình có được đi! Trước mắt, anh không phải, Eugene không phải, chắc hẳn Tả Khâu cũng không phải.”
Tần Hạc Minh khẽ nhướng mày, cười như không cười:
“Cái gì mà chắc hẳn Tả Khâu cũng không phải chứ? Anh nhớ rõ em rút thẻ có hai lần, một lần là anh, một lần là Eugene, em dựa vào gì mà lại nói Tả Khâu không phải.”
Diệp Ngọc Tinh hơi khựng lại, cậu lẩm nhẩm lầm nhầm bào chữa cho mình:
“Nhưng trông Tả Khâu rất bình thường mà, tính cách cũng rất tốt nữa.”
“Ừm hửm?”
Tần Hạc Minh vạch trần Tả Khâu một cách không thương tiếc:
“Cho nên nó chỉ là suy đoán ngây thơ của em mà thôi. Theo sự hiểu biết của anh, Tả Khâu cũng không phải người tốt lành gì đâu.”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy hơi bất an khi nghĩ về trải nghiệm bị lừa của mình, nhưng cậu vẫn là phản bác anh dù cũng không tự tin gì cho lắm:
“…… Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-di-toc-giua-cac-cau/2885004/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.