Ngồi trong lớp tiết văn buồn chán hết sức, Mộng mồm ngậm bút bi, tai cài bút chì, trông lãng mạn si tình như thi ca nhưng thật ra Mộng cần lắm 1 cái sub để hiểu cô đang nói gì. Nhìn cô rồi nhìn đồng hồ, còn 1 phút 6 giây 9 tích tắc nhưng cô vẫn say sưa giảng bài. Bỗng 3 tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến, thật đúng là thoát chết ngay Tử Thần. Mộng vẫy vẫy tay gọi Mơ:
- Mơ Mơ, lại đây tao bảo.....Tao nhớ ngày xưa mày bảo bố mẹ mày chỉ ở nhà nuôi gà, nhà mày nghèo lắm nên mày học hết cấp 1 rồi nghỉ học ở nhà chăm gà với bố mẹ cơ mà. Sao giờ học lên tận cấp 3 rồi.
- Gì, tao nói thế thật á???
- Uk, ừ mày nói thế thật.
- Thì cứ cho là thế đi, nhưng bây giờ bố mẹ tao đổi nghề rồi.
- Nghề gì???
- Không phải là gia cầm nữa đâu, bố mẹ tao chơi hẳn gia súc.
- Gia súc??? Thế có lẽ mày lại sẽ học xong cấp 3 không thi đại học nữa, về chăm gia súc cho bố mẹ à. Tương lai sáng lạng đấy chú em.
Mơ ngồi cười, lẩm bẩm:" Ừ chắc thế". Đang phiêu trong nụ cười nắng chói của Mơ thì Mộng bị Giấc đập bộp phát vào mông.
- Mày không ngồi yên được à, di đi di lại như thế không mông dát à.
Mộng mặt đỏ như tiết canh, mồm loe ra cãi:
- Mày phải hiểu ngồi trong lớp từ nãy đến giờ cô toàn nói tiếng Lào, Campuchia xong lên tận Sao Hỏa, tao nghe mà toát cả mồ hôi đít nên giờ phải di đi di lại cho đỡ ngứa chứ chẳng lẽ chổng mông vào mặt người ta mà gãi à.
Giấc bịt mồm Mộng vào rít lên:
- Mày bé cái mồm thôi, bao nhiêu người nhìn kìa, tao xấu hổ với mày lắm rồi đấy.
Mọi chuyện có lẽ sẽ kết thúc trong im lặng nếu như Du không đá xoáy vào mấy câu:
- Giang sơn khó đổi bản tính khó rời, vô duyên thì mãi là vô duyên thôi và tất nhiên điên thì cũng đừng mong được bình thường.
- Đ** mọe thằng bẩn như tó kia, mày tin cái dép này nó sắp đâm vào họng mày rồi không, nó thơm chẳng khác gì mày đâu.
- Ờ ờ tao éo tin đấy, mà tao nói cho mày biết, tao không có thối như mày nghĩ đâu, tao dùng chà neo( Channel)rồi nhá, nước hoa channel xịn nhập từ Mỹ về đấy con ạ! Nghe rõ chưa, có muốn ngửi thử không???
- Mày cút ngay, cút đi cho tao thở.
Du lườm Mộng 1 cái dài ngoằng, vừa đi vừa ngửi áo mình, còn giơ cả nách lên ngửi, ra vẻ thơm lắm thơm vừa, phát ói.
Mơ nhìn theo nhăn nhó như khỉ thấy chuối mà không được ăn:
- Ai đấy mày.
- À,....nó là cái thằng chuyên đi chửi thuê, ai thuê nó thì nó chửi hộ cho. Thằng này lêu lổng ăn chơi lắm, có nhà không về, toàn ngủ gầm cầu. Nó thì dẻo mồm, năm ngoái nó nịnh tao cho nó vay 5 triệu, nhất định sẽ trả mà có thấy đâu, quỵt luôn rồi. Tao lại tốt bụng thương nó nên tiếc đứt ruột bỏ qua cho nó. Ai ngờ nó lại ăn cháo đá bát như thế đâu.
- Sao trên đời lại có loại người như thế, sao mà vẫn mặt dày học được trong cái lớp này nữa. - Hồng said.
- Đấy nhiều khi tao cũng định lấy khoan bê tông khoan xem mặt nó dày như thế nào mà lại làm ra được những chuyện stupid như vậy. Mà cũng tại tao cơ, ai bảo tao tốt bụng hiền lành, dễ bị lừa gạt nên mới chuốc họa vào thân.
Đúng rồi, Mộng tốt bụng hiền lành lắm í nên bây giờ nổi tiếng đanh đá nhất trường rồi, có ai dám đựng vào đâu.
Mơ có tài chém gió xuyên biên giới, mặt tỉnh bơ như ruồi nên ai cũng tin vẹo cổ, Hồng đứng cạnh chép miệng nói:
- Tưởng đâu soái ca, ai ngờ thằng mất dạy.
Giác ngồi cạnh tiếc rẻ nói:
- Tưởng đâu tử tể, ai ngờ loại lưu manh.
Mộng ngồi giữa khoa chân múa tay, thêm mắm thêm muối vào mấy câu:" Đúng rồi, nó là cái thằng đã mất dạy lại còn lưu manh, đã lưu manh lại còn mất dạy". Trời ạ, có ai như Mộng không, nói dối một cách trắng trợn. Mộng ơi là Mộng.