Chương trước
Chương sau




Cha của ta là Đại Chu Vương.

Ông ta là vương giả độc nhất vô nhị Đại Chu.

Ta là trưởng tử của phụ thân, cũng là vương của Đại Chu sau này.

Ta gọi là Cơ Khang.

Phụ thân thích dạy ta múa kiếm. Kiếm pháp của phụ thân tốt nhất thiên hạ. Ông thường nói với ta có được giang sơn Đại Chu không dễ chút nào, thần sắc bi thống mà tự hào. Phụ thân còn thích nghe mẫu thân đánh đàn, khi đó ta trộm tránh ở phía sau rèm xem, chỉ cảm thấy đó là bức họa đẹp nhất trong thiên hạ.

Nhưng đó đều là chuyện trước kia.

Lâu đến nỗi ta đã quên mẫu thân trông như thế, lâu đến nỗi dường như ta đã không nhận ra người ngồi ở địa vị cao thượng kia là phụ thân của ta.

Ta không hề gọi ông là phụ than nữa, ta gọi ông là Vương, Đại Chu Vương.

Ông không hề gọi ta là Khang nhi, mà gọi ta là Khang thái tử, ông ngồi ở trên bậc thang cao cao, ánh mắt xa cách mà lạnh nhạt.

Khi đó mẫu thân đã mất. Vương bắt đầu thích nghe nữ nhân khác đánh đàn.

Thật ra từ sau khi đệ đệ sinh ra, mấy năm mẫu thân còn sống kia, Vương đã không còn thích nghe mẫu thân đánh đàn.

Trong hậu cung không thiếu nhất đúng là nữ nhân.

Mẫu thân bị bệnh mà chết, nằm ở trong quan tài bảy ngày mới hạ huyệt. Ta mang theo đệ đệ quỳ trước quan tài bảy ngày. Vương lại không đến nhìn dù chỉ một lần.

Ngày mẫu thân hạ huyệt, mưa to như trút nước, ta mang theo đệ đệ từ hoàng cung nhìn đất cát chôn quan tài. Vương chưa tới, đại thần cũng không tới.

Ta biết, đây là vì phụ thân của mẫu thân đã bị Vương huỷ bỏ phong hào, diệt cả nhà, nguyên nhân là vì tạo phản. Mẫu thân là Vương Hậu, bị giam trong cung điện, cuối cùng hậm hực mà chết.

Ta còn nhớ rõ phụ thân của mẫu thân, người nọ có một đôi mắt hiền lành, cùng một đôi tay dịu dàng. Còn nhớ rõ năm ấy ông phụng mệnh của Vương đến thị trấn Lạc Hà chỉ để tìm mình. Tay ông đặt lên đầu của mình, thô ráp mà ấm áp. Giữa lông mày ông tràn đầy từ ái.

Ông nói, Khang thái tử, mẫu thân của ngài là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này, phụ thân của ngài là nam nhân tài hoa nhất thiên hạ này. Ngài, sẽ có một ngày trở thành Vương của thiên hạ.

Ta không tin người kia sẽ tạo phản, cũng như ta không tin tưởng có một ngày phụ thân sẽ gọi ta là Khang thái tử.

Mất đi mẫu thân cùng thế lực chống phía sau mẫu thân, ta ở trong cung gặp thật nhiều gian khổ, đi đâu cũng bị người trào phúng, cho dù ta là trưởng tử có huyết thống thuần chính nhất cho dù ta là Khang thái tử.

Có lẽ may mắn nhất là Vương không tiếp tục lập Vương Hậu, không để ta bị hoạ vô đơn chí.

Ta chỉ còn mình đệ đệ.

Đệ đệ cùng phụ cùng mẫu, đệ đệ có huyết thống tương liên với ta trên thế giới này. Đệ ấy gọi là Cơ Chiêu, là niệm tưởng duy nhất mẫu thân lưu lại cho ta.

Ta sẽ bảo hộ đệ ấy, không để đệ ấy bị thương tổn.

Ta nghĩ ngày cứ tiếp tục trôi qua như vậy, quay mắt về phía Vương lạnh lùng, đại thần trào phúng, cẩn thận che chở đệ đệ, đợi lúc Vương trăm tuổi, ta sẽ trở thành Đại Chu Vương.

Nhưng sự tình lại xuất hiện biến hóa.

Vương lập Vương Hậu.

Là Cơ mà ông ta sủng ái, phụ thân của nàng ta là Chư Hầu Vương, thân phận tôn quý như nhau. Mà quan trọng hơn là, nàng có nhi tử, cũng là nhi tử thứ hai của Vương.

Điều này có nghĩa là, chỉ cần ta chết, hắn ta sẽ trở thành Đại Chu Vương tương lai.

Rốt cuộc ta đã biết thật lâu trước kia, trào phúng và thương hại trong mắt mọi người có ý nghĩa thế nào, chỉ có ta khờ ngốc cho rằng Vương sẽ không lập Vương Hậu. Đúng rồi, nếu ta luôn là Khang thái tử thì sao bọn họ dám làm như vậy?

Ta không cần làm Vương, nhưng ta không thể chết được. Ta còn có đệ đệ, đệ ấy còn cần ta bảo hộ, trên thế giới này chỉ có ta mới thật tâm thực lòng đối xử tốt với đệ ấy. Ta không thể tưởng tượng được nếu ta chết đi, đệ ấy sẽ gặp phải điều gì trong hậu cung ăn thịt người này.

Cho nên một tràng chiến tranh xảy ra, ta xin chờ lệnh xuất chiến.

Ta biết ta có thể sẽ vĩnh viễn ở lại trên chiến trường, không thể trở về. Nhưng ta không thể không làm như vậy. Nhị vương tử như hổ rình mồi vị trí của ta, tân Vương Hậu nhìn ta không thuận mắt, thân mình Vương ngày càng suy nhược càng làm cho bọn họ không kiêng sợ.

Ta muốn binh quyền, ta muốn đánh thắng một trận, ta muốn danh chính ngôn thuận đứng ở trên vị trí cao nhất, ta muốn thiên hạ này không ai có thể tiếp tục khi nhục ta và đệ đệ.

Trận đánh này vô cùng gian khổ và thảm thiết.

Mà nguyên nhân chẳng qua là vì Vương muốn có Trường Sinh, ông ta không muốn chết.

Quỷ Phương, là một bộ tộc rất cường đại. Loại cường đại này, được chứng thực ở một triều đại —— Thương. Truyền thuyết Quỷ Phương một có vị thần che chở tộc nhân, điểm này được chứng thực khi Thương Võ Đinh tấn công bộ tộc. Nhân loại đã không còn được thần linh chăm sóc, Võ Đinh tiêu phí đại khí tấn công Quỷ Phương, sắp tới thời khắc thắng lợi thì bị thần Quỷ Phương Đồ Đằng đả bại, nhưng thần Quỷ Phương Đồ Đằng cũng bị Võ Đinh phong ấn.

Nhưng cho dù như vậy, Quỷ Phương cũng là một bộ tộc không thể khinh thường. Nam nhân thì cường tráng, nữ tử thì thông tuệ, nhân số cũng không phải số ít, một bộ tộc như vậy, lúc Đại Chu vừa mới thành lập là không thể trêu vào.

Nhưng đây chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, vương giả trên đời này, có mấy người không muốn Trường Sinh?

Ta là tướng lĩnh quân đội, đứng ở phía trước nhất đội quân, ta nhìn thấy máu chảy thành sông trên chiến trường, xương cốt chồng chất thành núi. Nam nhân Quỷ Phương không hổ là cường tráng, binh lính Đại Chu ta phải dựa vào ưu thế số đông mà liều mạng mới có thể khiến Quỷ Phương chậm rãi lui về phía sau.

Mặt sau, là nhà của bọn họ.

Ta ngửa đầu nhìn trời, trời vẫn nắng ráo như trước, không vì tràng chiến tranh mà trở nên âm trầm hôn ám. Quả nhiên là con kiến, cho dù vậy, trời cũng sẽ không cảm thấy bi ai.

Có lẽ cũng vì như vậy, thần linh mới vứt bỏ chúng ta. Nhân thế này, thật lâu chưa từng gặp thần linh rồi.

Cuối cùng ta vẫn đả bại Quỷ Phương.

Trong ánh mắt phẫn hận của người Quỷ Phương, ta lấy đi Quỷ Giao Ngư.

Trong ánh mắt phẫn hận của bọn nó mang theo trào phúng, khi đó ta không hiểu nó có ý gì, bây giờ ngẫm lại, thật ra là đang trào phúng ta cho dù cầm đi Quỷ Giao Ngư cũng không thể có được Trường Sinh. Quỷ Giao Ngư có thể giữ xác chết không hủ trong mắt Quỷ Phương, lại bị thế nhân truyền thành thánh vật Trường Sinh.

Ta buông tha số người còn lại của Quỷ Phương, sau đó có người đứng ra nói muốn theo ta trở về. Y dùng thanh âm mê hoặc nói cho ta biết chỉ có y mới biết Quỷ Giao Ngư dùng như thế nào, y là tế tự của Quỷ Phương, y nói y tên Phùng Hồng Minh.

Ta lẳng lặng nghe y nói, sau đó mang theo y và quân đội chạy về Lạc Hà.

Nhưng mà ta lại không nói cho y biết, Quỷ Giao Ngư dùng như thế nào ta không quan tâm, y là ai tên là gì ta cũng không quan tâm, ta chỉ quan tâm là ta thắng trận chiến này.

Ta về tới Lạc Hà, giao Quỷ Giao Ngư và người kêu Phùng Hồng Minh kia cho Vương.

Ngoài ta dự kiến là, Vương cử hành đại hôn cho ta.

Ta chỉ trầm mặc, sau đó đáp ứng .

Ta chưa thấy qua cô gái kia, nhưng không sao, đó là người cùng ta cả đời. Ta nghĩ ta sẽ đối tốt với nàng.

Đại hôn không lâu sau, ta có hài tử, đó là một nam hài, mặt mày thanh tú, thực thích cười, điểm ấy không giống ta. Ta rất hài lòng cuộc sống như thế, nhất là khi Vương không thu hồi binh quyền của ta.

Nhưng đệ đệ của ta trưởng thành lại không hề thân cận ta nữa, ta nhớ rõ ràng, trước đây đệ đệ thực thích quấn quít lấy ta.

Sau này, tiếp tục sau này, Vương đã chết.

Không có dấu hiệu gì, làm tất cả mọi người trở tay không kịp. Vào ngày Vương chết kia, Phùng Hồng Minh xuất hiện trước mặt ta, nói cho ta biết cách chân chính sử dụng Quỷ Giao Ngư.

Một khắc này, ta biết người trước mắt không đáng tin tưởng.

Vương đã chết, đương nhiên Khang thái tử ta đây sẽ trở thành Vương, nhưng nào có dễ dàng như vậy.

Nhị vương tử trắng trợn đối lập với ta, tân Vương Hậu và thế lực đứng phía sau nàng cũng đứng cùng nhau kêu gào, đại thần đầy đình đều đứng về phía bọn họ, dường như đều biết nếu để ta trở thành Vương, bọn họ sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng bọn họ đều đã quên một điều, ta có quân đội.

Phía sau thân thể của ta là binh lính, là người chân chính bước ra từ cuộc chiến tranh đẫm máu, lệ khí trên người bọn họ cho dù đã hơn một năm cũng không tiêu tán, quân đội đóng quân ở Lạc Hà, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ? Đây chỉ là một tràng giết hại đơn phương.

Đệ đệ không bị bọn họ bắt được, đó là do ta đã an bài tốt, đó là ta đã hạ lệnh từ rất sớm, bất cứ lúc nào, đệ đệ của ta cũng không thể gặp nguy hiểm.

Ta tự tay giết Nhị vương tử và mẹ của hắn.

Một khắc này, các đại thần ở đây không có một người nào, không có ai dám nói.

Ta rất hài lòng nhìn sợ hãi và chỉ trích trong mắt bọn họ.

Ta đã trở thành Đại Chu Vương, ta muốn bảo hộ vật trân quý của mình.

Nhưng có thế nào ta cũng không ngờ, đệ đệ lại ôm tâm tư đó với ta. Xấu xa, hạ lưu như vậy nhưng lại làm tâm tư của ta vui sướng.

Đây là điều không nên.

Ta không còn thân cận đệ đấy, nhưng lại vì đệ ấy suy nghĩ, hơn cả Đại Chu.

Chúng ta không thể cùng một chỗ.

Nhưng ta không biết, ở nơi ta nhìn không thấy đệ ấy đã cường đại như vậy, mặc dù là ta, cũng không thể không bị đệ ấy khống chế.

Ta không thể nói ta hận đệ ấy, ta chỉ thất vọng, lại khó chịu, đúng vậy, ta cảm thấy không chịu nổi.

Ta liên tiếp muốn trốn, đệ ấy liều mạng ôm ta không buông, ta rất mệt mỏi, ta mệt chết đi được, ta không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến nước này.

Cục diện giằng co lại bị Phùng Hồng Minh đánh vỡ. Y mang đến một tin tức —— ta sắp chết.

Đây không phải một tin tức tốt đẹp, nhưng vì nó ta lại nhẹ nhàng thở ra, có lẽ bây giờ chỉ có chết mới hoàn toàn thoát khỏi cục diện này, thoát khỏi người này.

Phùng Hồng Minh nói, dị tộc nhân tiếp xúc với Quỷ Giao Ngư sẽ không thể thoát khỏi nguyền rủa bị tử vong. Không tai họa không bệnh, nhưng không được chết già.

Cuối cùng ta nằm ở trên giường, ý thức dần dần biến mất, trong hoảng hốt nhớ lại rất nhiều chuyện. Đệ đệ tươi cười tặng châu chấu tự tay xếp cho ta, khuôn mặt mũm mĩm của đệ đệ bị gió thổi đỏ bừng, sau khi đệ đệ lớn lên cao ngất tuấn lãng lại tựa đầu vào vai ta làm nũng…

Còn có phụ thân gọi ta là “Khang nhi”, ngồi ở Vương vị trên cao nhưng lạnh như băng.

Còn có, còn có mẫu thân kéo tay của ta nói với ta:

“Khang nhi, đồng ý với mẫu thân, phải chăm sóc tốt cho đệ đệ của con.”

Ta từ từ nhắm hai mắt lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười.

Mẫu thân, ta đã chăm sóc tốt cho đệ đệ, đệ ấy đã là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, đệ ấy còn có thể là Đại Chu Vương, là Vương của thiên hạ chúng sinh này.

—— Cơ Chiêu, nếu có kiếp sau, chúng ta cùng một chỗ đi.

Vị Chu vương thứ ba – Cơ Khang, trị vì bốn năm, không bệnh mà chết, thụy hào Chu Trang Vương.

Đệ của Chu Trang Vương – Cơ Chiêu kế vị, lập hoàng tử của Chu Trang Vương làm thái tử, kế thừa Đại Chu chính thống.

——《Bí sử thời Chu 》

Cổ mộ – PN2

26.12.2014

BY ĐẦM♥CƠ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.