Chương trước
Chương sau
Editor: SusanTuy Dư Hoán và Trần Tiểu An đều làm chung một công ty, nhưng cũng may là nghệ sĩ thuộc công ty giải trí không cần phải sáng 9 giờ – chiều 5 giờ check in ở công ty như dân văn phòng bình thường, nếu không thì Trần Tiểu An cũng không biết mình còn có thể đa nhân cách tới bao giờ.
Buổi sáng Dư Hoán vừa ra khỏi cửa là ngay sau đó Trần Tiểu An liền trèo về nhà mới của mình. Hôm nay cậu cũng không có gì làm, chỉ là Quý Nhất Nhiên có gửi demo mấy bài hát mới qua bảo cậu có thời gian thì học một chút.
Cậu vừa chạm vào điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn Dư Hoán gửi cho cậu, anh hỏi cậu tối có rảnh ăn một bữa cơm mừng tân gia không. Trần Tiểu An nói có, có lẽ là Dư Hoán vẫn chưa bắt đầu công việc nên anh trả lời cậu chỉ trong vài giây, anh hỏi lại cậu thích ăn cái gì. Trần Tiểu An nói mình thích cá, Dư Hoán liền đùa rằng sao lại giống mèo thế chứ.
Trần Tiểu An nói trong lòng vốn dĩ mình chính là mèo mà.
Có lẽ là nói đến chủ đề mèo nên Dư Hoán nhắc lại chuyện hôm qua Trần Tiểu An bảo mình muốn nuôi mèo. Anh nói mình có một người bạn mở trạm nhận nuôi mèo, còn gửi cho Trần Tiểu An một vài bức ảnh, có các giống mèo ngoại, cũng có mèo hoang được ông chủ trạm nuôi mèo nhặt về nuôi.
Vào lúc này Trần Tiểu An vẫn đang trong hình dạng mèo, cậu chật vật xòe đệm thịt để trả lời tin nhắn của Dư Hoán —— cậu vẫn chưa thạo việc dùng pinyin để gõ, nên đành phải lấy tay viết, mà màn hình điện thoại lại không đủ to, Trần Tiểu An quẹt nửa ngày mới trả lời được một câu: Cảm ơn Hoán Gia, em có con mèo mình muốn nuôi rồi ạ.
Sau khi đánh chữ xong, cậu nhảy lên cái nhà cây cho mèo vừa mới mua hôm qua, quay mặt về phía trụ cào móng, những chiếc vuốt sắc nhọt ẩn trong bàn chân đầy lông giống y như là quả măng cụt đã hiện ra, cậu điên cuồng cào xoèn xoẹt một trận. Tấm cào móng ở nhà Dư Hoán cậu đã cào chán luôn rồi, dù là người hay là mèo thì đều nhiệt tình hơn hẳn đối với đồ mới mua mà.
Cào được một hồi, cậu mệt rồi lại nhảy xuống, Dư Hoán đã trả lời lại, chỉ nói một câu được. Trần Tiểu An biến trở về hình người, cậu muốn đi ra ngoài đón một con đồng bào về. Vừa nãy cậu nói với Dư Hoán là mình đã có mèo muốn nuôi rồi, thật ra cũng không phải vì làm bộ nên mới nói thế, mà lúc trước cậu đã có suy nghĩ đó rồi. Thời điểm cậu bị Dư Hoán gửi ở cửa hàng thú cưng đã gặp được một con mèo đen, mèo đen là mèo tốt, thoạt nhìn có vẻ rất hung dữ nhưng thực tế lại rất ngốc nghếch.
Ngày đó giúp Trần Tiểu An chạy trốn, mèo đen cảm thán nói: “Nếu anh cũng có thể gặp được một tên xúc xẻng khiến anh liều lĩnh muốn trở về bên cạnh hắn thì tốt rồi.”
Trần Tiểu An nói: “Cậu nhất định có thể!”
Mèo đen vỗ một cái lên đầu Trần Tiểu An: “Có thể cái đầu em á, anh lớn tuổi rồi, tính tình lại không tốt, không có nhân loại nào thích anh cả, trong cửa hàng này luôn có đủ chó mèo mới đến, tụi nó tới rồi lại đi, chỉ có anh ở chỗ này đã hai năm rồi. Có lúc được người dẫn đi nhưng rất nhanh thôi lại bị đuổi về đây… Tóm lại anh không còn mơ mộng được nuôi dưỡng nữa. Em mau mau chạy đi.”
Sau đó Trần Tiểu An vẫn luôn nhớ kỹ nhóc mèo đen này, đương nhiên cậu không thể thực hiện được hết những nguyện vọng của tất cả các đồng bào đáng tiếc, nhưng cậu vẫn có thể cho chú mèo đen có chút duyên phận này một mái nhà.
Dù sao cũng không có chuyện gì làm, cậu thu thập một chút rồi dựa vào ấn tượng của mình mà đi đến cửa hàng thú cưng lần trước, người anh em mèo đen kia quả nhiên vẫn còn ở trong tiệm, nó nhìn thấy hình người của Trần Tiểu An nhưng cũng không nhận ra cậu, nó ra vẻ như một con mãnh mèo gầm gừ với cậu. Trần Tiểu An nói: “Ôi chao, mày hung dữ thiệt đó.”
Mèo đen quay người cho cậu một cái bóng lưng, không thèm phản ứng với cậu.
Khi đối mặt với nhân viên của cửa hàng thú cưng này, Trần Tiểu An vẫn có chút căng thẳng. Dù sao lần trước cậu cũng rất vất vả mới chạy trốn được từ trong tay những người này. Lúc cậu biểu lộ mục đích đến đây của mình, nhân viên cửa hàng rất kinh ngạc. Nhưng có người nguyện ý mang về con mèo đã ở trong tiệm lâu đến vậy rồi mà không có ai hỏi thăm thì nhân viên cũng rất vui sướng.
Cũng không phiền phức như trong tưởng tượng của Trần Tiểu An, mèo đen luôn ở trong tiệm nên vắc-xin phòng bệnh đều đã được tiêm, nhân viên cửa hàng lại nói cho Trần Tiểu An một vài việc cần chú ý, sau đó còn chào hàng với cậu một đống đồ dùng cho thú cưng rồi mới để cậu mang mèo đi.
Mèo đen được Trần Tiểu An đặt vào trong balo mèo mang về, nó nằm trong balo còn không an phận, miệng lẩm bẩm: “Giày vò như vậy làm chi, mau để ông xuống, dù sao thì cũng đưa tôi về lại đó ngay thôi ấy mà…”
Trần Tiểu An nhấc balo lên khiến cho mèo đen ngang tầm mắt với cậu. Trần Tiểu An cười tủm tỉm nói: “Đừng có hung dữ như thế nữa, tôi sẽ không đưa cậu trở lại đó đâu, cậu yên tâm nha.”
“Cái gì vậy nè, giả bộ như kiểu nghe hiểu được ông đây nói cái gì vậy.” Mèo đen tiếp tục oán giận.
Trần Tiểu An: “Nghe hiểu được á nha.”
Không gian trong balo mèo không lớn, mèo đen nghe được liền co rụt lại, nhưng không còn đường thối lui, bỗng nhiên nó cào vào balo một cách dữ dội, Trần Tiểu An vươn tay chạm một cái lên balo, cậu dùng khí tức của một đại yêu quái dọa con mèo không an phận này: “Trở về rồi nói với cậu sau.”
Về đến nhà, mèo đen tận mắt nhìn thấy nhân loại vừa nãy thoáng cái đã biến thành một con mèo có hình thể nhỏ hơn nó một vòng, nó sợ tới mức cong người lại, lông dựng đứng hết cả lên. Hiển nhiên nó không hiểu nhiều được như cô nàng Y Xuy, cũng không biết cái gì là yêu quái với không yêu quái, lúc này nó chỉ cảm thấy tam quan đều đổ nát. Trần Tiểu An đi đến trước mặt mèo đen: “Không còn nhớ tui sao?”
Mèo vẫn duy trì trạng thái đề phòng, nó nhớ lại một chút mới hỏi một cách không chắc chắn: “Mày là bé xinh đẹp lúc trước ư?”
Trần Tiểu An liếm liếm bàn chân: “Là tui đó…. Với cả tên tui không phải là bé xinh đẹp nha.”
Mèo đen: “Trời ạ!”
Đợi đến tối lúc Dư Hoán mang theo nguyên liệu nấu ăn tới thì thấy Trần Tiểu An ôm trong lòng một con mèo đen đi ra mở cửa. Dư Hoán hỏi: “Đây là con mèo em nói muốn nuôi ư?”
Trần Tiểu An gật đầu. Cậu nhìn qua nguyên liệu nấu ăn trên tay Dư Hoán thì rất bất ngờ, cậu còn tưởng là ra ngoài ăn cơm, không nghĩ tới Dư Hoán vậy mà lại đến nhà cậu nấu cơm. Dư Hoán nhìn ra nghi hoặc của Trần Tiểu An, anh cười nói: “Ăn mừng tân gia thì đương nhiên là phải nổ lửa ở nhà mới rồi… Thử xem tay nghề của tôi chứ?”
Trần Tiểu An nghĩ thầm mình đã từng thử từ lâu rồi, hơn nữa lần nào anh cũng chỉ cho tui ăn cái loại cá con không có chút gia vị nào hết… Nghĩ như vậy thì làm tròn lên vẫn xem như chưa từng thử. Trần Tiểu An nói: “Được á, em có thể giúp được gì cho anh không?”
“Cho tôi mượn dùng nhà bếp là được rồi, cậu tự chơi một lát đi”, Dư Hoán cởi giày đi vào trong, “Vừa nãy tôi về nhà trước một chuyến, không biết mèo nhà tôi đi đâu nữa, cửa sổ phòng tôi không đóng kỹ nên nói không chừng nó nhảy ra ngoài chơi từ chỗ đó… Dạo này nó hay chuồn ra ngoài, ban đầu tôi còn lo nó sẽ chạy trốn nhưng bây giờ đã quen luôn rồi. Nếu nó ở nhà thì tôi liền ôm nó tới đây cho cậu xem thử.”
Trần Tiểu An có hơi chột dạ nắm nắm tóc: “Mèo thích chơi ở bên ngoài…”
“Vậy sao? Tôi còn tưởng mèo đều không thích ra ngoài cơ.” Dư Hoán nói xong, anh vừa định chạm vào con mèo đen trong lòng Trần Tiểu An, mèo đen lập tức hung dữ vươn móng vuốt muốn cào Dư Hoán.
Trần Tiểu An trách mắng: “Không được vô lễ như thế.”
Vì vậy mèo đen hừ một tiếng rồi thu hồi lại móng vuốt.
Dư Hoán ngạc nhiên nói: “Tuy rằng con mèo này rất dữ, nhưng hình như nó rất nghe lời cậu đó.”
Trần Tiểu An nghĩ thầm, đương nhiên rồi, tui là mèo đại vương á nha.
Trong nhà có trải thảm tối màu, Dư Hoán nhìn một lát lại thấy trên thảm dính lông mèo, anh cảm thấy hơi kỳ quái: “Sao con mèo đen này của cậu vẫn có thể rụng lông trắng thế?”
Lông trắng là lông của Trần Tiểu An rụng! Trần Tiểu An sững người luôn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.