Khương Tuế Tuế không sở ra được Bạch Dạ tặng cho cô là thứ gì. “Cái này là…....... “Là thuốc đặc trị có thể giải được thuốc mê! Em đưa cái này cho Hoắc gia, anh ấy sẽ hiểu là dùng như thế nào.” "Ò."
Khương Tuế Tuế căng thẳng hướng về phòng của Hoắc Lâm Tây, cô vội vàng quay người, đi vào trong phòng.
Thuốc mê mà Cửu Thiên Tuế nghiên cứu ra hoạt tính rất mạnh, thuộc hạ của Hoắc Lâm Tây không kịp đưa anh về biệt thự Long Hồ, nên đã trực tiếp đặt một phòng VIP tại khách sạn nơi anh bị trúng thuốc.
Trong căn phòng, ánh sáng rực rỡ, khiến Khương Tuế Tuế có thể phân biệt được hướng đi của lối thoát. "Lâm Lâm?"
Giọng nói giòn tan của cô vang vọng khắp căn phòng lớn.
Rất nhanh, thính giác nhạy bén bắt được một hướng nào đó truyền đến tiếng nước đang chảy ào ào.
Tìm theo tiếng nước mà đi qua, dần dần, Khương Tuế Tuế nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của người thanh niên.
Thính giác của Khương Tuế Tuế vượt quá người bình thường, nếu đối phương là người quen, thì không cần đối phương mở miệng nói chuyện, cổ có thể thông qua tiếng thở hổn hển, nhịp tim đập để biết được đối phương là ai.
Cô đẩy cửa phòng tắm ra, ánh sáng bên trong mờ ảo tối tối, khiến
Khương Tuế Tuế không còn nhìn thấy gì nữa. "Lâm Lâm? Anh ở bên trong sao?”
Cô bước lên, chân giẫm lên một miếng vải trơn to. "Hử!” Khương Tuế Tuế nhẹ giọng hừ một tiếng, người ngã xuống đất! Cô đã sẵn sàng cái khoảnh khắc ngã xuống mặt đất, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-meo-danh-da-cua-hoac-gia/1180838/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.