Hoắc Lâm Tây không để ý đến Bạch Dạ, anh cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi trong lòng mình.
Vẻ ngoài, trông cũng khá ổn.
"Tên là gì?" Hoắc Lâm Tây hỏi cô.
"Tuế Tuế, Khương Tuế Tuế."
Ánh mắt Hoắc Lâm Tây lạnh lùng, nhìn qua Khương Tuế Tuế một lượt, rồi hừ nhẹ một tiếng, “Quá nhỏ rồi.”
Cô gái ngồi trong lòng anh giống như mầm rễ.
Bạch Dạ cười nhẹ: “Hoắc gia nuôi là lớn thôi mà.”
Người đàn ông đưa những ngón tay dài ra bóp lấy cằm cô gái, cẩn thận nhìn đôi mắt của cô.
"Tại sao bị mù?"
"Hiến giác mạc cho chị gái tôi rồi." Khương Tuế Tuế nói, "Bác sĩ nói mắt của chị tôi bị mù, cần ghép giác mạc, cha mẹ đã cầu xin tôi, hiến giác mạc cho chị ấy.”
Khương Tuế Tuế chỉnh lý lại, bình tĩnh tường thuật:
“Ngày phẫu thuật, chị gái nói với tôi, mắt của chị ấy vốn không hề bị mù, chỉ là bộc phát bị mờ mà thôi, vài ngày là đã có thể hồi phục.
Nhưng chị ấy vẫn nhờ bác sĩ lấy giác mạc của tôi, vứt giác mạt của tôi vào bồn cầu.”
Hoắc Lâm Tây ngắm khuôn mặt non nớt của cô gái, ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp bóp trên khuôn mặt của cô.
Cảm giác tay thật đã.
"Bộ váy cưới kia của cô là sao?"
Những ngón tay rõ ràng của người đàn ông trượt xuống chiếc cổ mảnh mai của Khương Tuế Tuế.
Nếu cô dám nói dối, Hoắc Lâm Tây sẽ không khách khí bóp gãy cổ của cô!
Khương Tuế Tuế bị nâng mặt lên, ánh mắt đen tối không có tâm điểm.
“Tiền đầu tư của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-meo-danh-da-cua-hoac-gia/1180830/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.