7.
Cuối cùng chai rượu kia vẫn không đổ lên người Ninh Tử Tích. Giang Trì Dã giằng lấy nó, đập nát.
Mảnh vỡ cứa vào cánh tay tôi, máu nhỏ tí tách.
Hắn nhìn cánh tay bị thương của tôi không chút động lòng, trái lại còn bóp chặt tay tôi, hung tợn hỏi:
“Cô dám ra tay trước mặt tôi à?”
Cảm giác chua xót nhồi đầy lồng ngực, tôi hỏi ngược lại bằng giọng khản đặc:
“Anh mù hay sao? Cô ta ra tay trước, cớ gì tôi không được phản đòn?”
“Chẳng lẽ cô không đáng đánh à?”
Tôi không nhịn được mà bật cười. Nực cười quá, nực cười tới mức trào nước mắt.
“Giang Trì Dã, cô ta nói gì anh cũng tin à? Anh không đi kiểm tra xem chân tướng sự việc rốt cuộc là gì sao?”
“Tôi đã thấy ảnh chụp chung của hai người. Trên ảnh, cô cười rất tươi. Chính tay cô đan áo len cho hắn. Tôi cũng có một cái áo như vậy, còn viết đầy chữ của cô, bày tỏ tình yêu ngập trời. Cô rất thích thú khi thấy đàn ông chết mê chết mệt mình.”
Chuyện Ninh Yến Thời cưỡng ép tôi làm giờ lại trở thành chứng cứ tôi yêu gã.
Giang Trì Dã chỉ dựa vào chuyện này đã tin tưởng lời nói của cô ta, thậm chí không thèm đi điều tra dù chỉ một chút.
"Những chuyện này không phải là sự thật. Để tôi nói cho anh biết đâu mới là sự thật.”
8.
Sự thật và lời từ miệng Ninh Tử Tích hoàn toàn là hai câu chuyện khác nhau. Cô ta đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mat-nhu-mu/3053885/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.