9.
“Anh cô gặp tai nạn là đáng đời còn gì?”
“Cô nói dối! A Trì, anh đừng tin cô ta, cô ta là kẻ giỏi nói dối nhất đấy!”
Ninh Tử Tích níu chặt áo Giang Trì Dã, viền mắt đỏ hoe, nói: “Anh tôi là người tốt nhất trên đời, sao có thể gây ra chuyện như vậy được.”
Sau đó, cô ta ngất xỉu như thể đã chịu kích động quá mức.
Giang Trì Dã lập tức bế cô ta lên, cuống cuồng rời khỏi phòng.
Tôi ngăn hắn lại: “Cô ta chỉ đang diễn trò thôi, đừng tin.”
Hắn hất văng tôi ra, khiến người tôi đập mạnh vào cửa. Lưng đau nhức, nước mắt tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
“Anh không tin tôi, đúng không?”
“Tôi chỉ tin những gì tôi thấy. Ai mà chẳng bịa chuyện được.”
Hắn ôm chặt cô ta rời đi, không hề ngoảnh mặt nhìn lại.
“Nếu anh tự tin như thế, tại sao không đi tra xét thử xem?”
Hắn không đáp lời.
10.
Tôi bị công ty cho nghỉ việc, sếp bồi thường tôi gấp nhiều lần tiền lương, ám chỉ tôi bị người khác nhắm vào, công ty không giữ tôi được.
Làm lụng nhiều năm như thế đổi lấy tiền bồi thường hai mươi vạn, tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Ngày tôi bị sa thải, Ninh Tử Tích nhắn tin, nói muốn gặp riêng tôi.
Đọc được tin nhắn, tôi vốn định chặn số cô ta.
Rất nhanh sau đó, một tin nhắn nữa được gửi đến.
“Khoan hẵng chặn số tôi. Trên tay tôi còn có vài thứ cô sẽ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mat-nhu-mu/3053882/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.