Bài tập nhóm của Mặc Sênh rốt cục cũng hoàn thành, cô dùng tay đẩy mép bàn, xoay ghế về sau
Cô một mực cố gắng từ xế chiều đến bây giờ, chưa kịp tới bật đèn, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng trên màn ảnh vi tính chiếu vào người cô, khiến đáy mắt cô phản chiếu màu xanh lục trà màn hình che chắn.
Cô duỗi lưng một cái, hoạt động cổ một chút.
Cầm điện thoại di động lên dự định đặt trước chút gì, nhìn thấy có người trong nhóm @Tin tức nhắc nhở của cô.
Nàng mở nhóm ra, thấy được tin nhắn trong nhóm.
Quách Từ Mạn: Bài tập của các cậu đều hoàn thành thế nào?
Lưu Ý: Tôi làm xong từ hai ngày trước.
Mao Hướng Văn: Tôi cũng làm xong rồi.
Quách Từ Mạn: còn @Sở Dư Sênh.
[Ba mươi phút sau]
Quách Từ Mạn: làm không làm cũng phải nói một tiếng chứ? Tối thiểu nhất phải nói cho chúng ta biến tiến độ, dể chúng tôi còn tính.
Quách Từ Mạn: các cậu thi đấu thể dục chuyên nghiệp không phải có đặc quyền sao? Vì cái gì liền không thể rút khỏi bài tập nhóm? Không phải lần đầu tiên bị chuyên ngành các cậu cản trở. Các cậu vì trường học làm vẻ vang, chúng tôi liền phải đi theo rớt môn phải không?"
Mao Hướng Văn: Sênh hẳn là không thấy, cô ấy sẽ không phải là kiểu người sẽ liên lụy mọi người.
Quách Từ Mạn: Cô ấy là hạng người gì tôi không biết, tôi chỉ biết tôi không muốn sửa lại.
Mặc Sênh nhìn thấy tin nhắn lập tức gõ chữ nhắn lại.
Sở Dư Sênh: thật có lỗi, tôi vừa rồi mải làm bài tập nhóm, mới nhìn đến tin nhắn.
Quách Từ Mạn: Thấy không, cô ấy quả nhiên chưa làm xong.
Sở Dư Sênh: Tôi vừa mới làm xong, đang kiểm tra.
Mao Hướng Văn: làm xong liền tốt, Chúng ta chọn thời gian cùng một chỗ nhìn một chút, thuận tiện làm Ppt.
Quách Từ Mạn: @Sở Dư Sênh, có cần hay không cho cậu thêm thời gian hai ngày, tôi không muốn nhìn thấy bài tập cậu trăm ngàn chỗ hở, khi tập hợp một chỗ mọi người còn phải giúp cậu sửa chữa.
Sở Dư Sênh: Tôi đang sửa lại, buổi tối hôm nay có thể xong, thời gian ngay mai bắt đầu đều thuận tiện.
Quách Từ Mạn: @Sở Dư Sênh, trước cậu giờ học đều không đến mấy tiết, cậu có thể sửa lại được cái gì? Tôi khuyên cậu nên tìm một người hiểu có thể giúp cậu sửa chữa một chút, chúng tôi không muốn lãng phí thời gian của mọi người.
Quách Từ Mạn chính là liền sau phân tổ, trực tiếp mắt trợn trắng cô gái.
Trước đó bọn họ trong nhóm một mực trầm mặc, Mặc Sênh còn không có cảm thấy gì, hôm nay trò chuyện đã cảm thấy Quách Từ Mạn có chút hùng hổ dọa người, đồng thời nói một câu liền @ cô một cái, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Sở Dư Sênh: @Quách từ Mạn, trước đó liên lụy cậu không phải tôi, cậu không cần thiết đem tức giận đổ lên trên đầu tôi.
Sở Dư Sênh: @Quách Từ Mạn, tôi và cậu cũng không có quen, cho nên đừng loại giọng này nói chuyện với tôi, tôi không phải mẹ cậu, sẽ không nuông chiều cậu. Đương nhiên, nếu như tôi là mẹ cậu, cũng sẽ không để cậu có loại tính cách này làm người ta chán ghét, tôi chí ít sẽ để cho cậu có chút gia giáo.
Quách Từ Mạn dứt khoát gửi một đoạn giọng nói tới, thanh âm vừa nhọn vừa mỏng, lúc nói chuyện giống như pha lê xẹt qua bảng đen, để cho người ta toàn thân không thoải mái: "Cố Nguyên là chuyên ngành các cậu chứ? Cậu ta lần trước làm hại tôi không được học bổng. Những người trường thể thao các cậu chính là không có tố chất, bên trên trường dạy nghề đều tốn sức thành tích không phải đến lên đại học, cậu xem một chút cậu là nói tiếng người sao? Có ý tốt nhắc nhở cậu cậu xem thái độ cậu là gì?"
Sở Dư Sênh: @Quách Từ Mạn, cậu ta liên lụy cậu liên quan đến tôi cái rắm à?
Sở Dư Sênh: @Quách Từ Mạn, Đầu tiên, ai khêu chọc trước là hèn hạ. Thứ hai, tôi không phải trường thể thao, lớp mười một được ký kết cử đi, đồng thời trước mắt xác định là sinh viên đã tốt nghiệp, cậu có thể sao?
Trong nhóm nháy mắt trở nên an tĩnh.
Về sau Mao Hướng Văn làm người hòa giải, hỗ trợ nói vài câu cục diện mới hòa hoãn.
Cả nhóm quyết định sẽ thảo luận bài tập nhóm cùng nhau vào ngày mốt.
Mặc Sênh cũng không phải loại người sẽ giận chó đánh mèo, cũng không so đo lại, cũng đáp ứng. Tất cả mọi người là vì có thể hoàn thành công việc, lúc này chơi cứng đối với người nào đều không tốt.
Về sau Mao Hướng Văn nói chuyện riêng với Mặc Sênh, nói Quách Từ Mạn chính là một người tính cách không tốt, để cô dừng nóng giận.
Mọt thành viên khác trong nhóm Lưu Dịch cũng nói chuyện riêng với cô, còn nói có thể giúp cô xem bài tập một chút, Cô cũng không muốn phiền người ta, cô biết Lưu Dịch bây giờ đang làm luận văn.
Để điện thoại xuống, Mặc Sênh tức giận đến uống hết nửa chai nước khoáng
Vì để hóa giải tâm tình hỏng bét, cô đem đệm Yoga ra, ở trong phòng bắt đầu làm động tác kéo duỗi.
Phát tiết một lúc về sau cô mới một lần nữa đi đến bàn học bên cạnh, cầm điện thoại lên nhìn danh sách tin nhắn một chút, có người lòng dạ rối bời tìm người chạy chữa cuối cùng dừng lại ở chỗ giao diện nói chuyện phiếm với Úc Lê Xuyên.
Cậu dường như có thể giúp đỡ cỗ
Bất quả sinh viên năm 3 tìm sinh viên năm nhất giúp đỡ có phải là có chút mất mặt.
Cô ấn mở khung chat cùng Úc Lê Xuyên nói chuyện, trước tiên giải thích chuyện hôm đó: Tôi hôm đó uống nhiều nên hồ đồ, tưởng cậu trở thành đội trưởng, thật có lỗi, dày vò cậu lâu như vậy
C: Không có gì, còn đang may mắn người chị liên hệ là tôi, không thì không có cơ hội cùng chị nói chuyện.
Mặc Sênh nhíu mày nhìn điện thoại
Tại sao giữa người với người làm sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Sau khi bị bị Quách Từ Mạn trút giận mặt khác lại được hai thành viên trong nhóm an ủi, hiện tại lại được Úc Lê Xuyên chữa lành.
So sánh phía dưới, đã cảm thấy niên đệ này thật là làm người khác ưa thích, nói chuyện cũng làm người ta cảm thấy trong lòng dễ chịu, ở chung cùng kiểu người như vậy sẽ rất thoải mái.
Sở Dư sênh: Lần trước cậu nói bài tập nhóm có thể giúp tôi, là nghiêm túc sao?
C: chỉ cần chị cần.
Sở Dư Sênh: Trước mắt xem ra, cần.
C: Vậy tôi liền có thể.
Sở Dư Sênh: Tôi bên này đã xong, cậu giúp tôi nhìn xem bài tập làm ổn hay không là được rồi.
C: Được, có thể, nhưng tôi khả năng cần một vài thứ.
Sở Dư Sênh: Cần gì?
C: Nói cho tôi chủ đề bài tập của các chị, sau đó đem tài liệu giảng dạy cùng sách tham khảo của chị cho tôi mượn.
Sở Dư Sênh: Cậu sẽ không phải là muốn tự học trước sau đó lại giúp tôi xem chứ?
C: tuy nói là vậy, nhưng chỉ cần có chủ đề nội dung tôi cần phải nghiên cứu liền hẹp, yên tâm
Mặc Sênh nhìn xem điện thoại, trong nội tâm trào lên vô số ý nghĩ, mỗi một cái đều là.........Vị niên đệ này nhất định là một vị học bá.
Bất quá cô bắt đầu bỏ cuộc giữa đường, như vậy còn không bằng hỏi người khác một chút.
Sau đó liền thấy Úc Lê Xuyên nói: Tôi cũng sẽ học cái này một tiết, coi như chuẩn bị bài, chúng ta lúc nào gặp mặt?
Cô rất nhanh thu dọn đồ đạc, gửi tín nhắn cho Úc Lê Xuyên: Chờ tôi, tôi đưa qua cho cậu.
C: Tôi ở thư viện, hiện tại chị xuống dưới đi.
Sở Dư Sênh: Được.
Mặc Sênh mặc áo khoác vào, đội lên trên một chiếc mũ lưỡi trai liền chuẩn bị ra cửa
Nghĩ nghĩ sau lại lui về tới soi gương, vẫn như cũ là mặt mộc, thậm chí mắt có quầng thâm nguyên nhân vì thức đêm làm việc, nhưng mà ở trong đêm cũng không rõ cái gì
Sau khi nghĩ ngợi, cô đánh một chút son môi lúc này mới mang theo đồ ra ngoài.
Hai người cùng mở chia sẻ vị trí, trên bản đồ hai cái điểm nhỏ hướng về một vị trí hội tụ
Mặc Sênh nhìn thấy Úc Lê Xuyên trước, chủ yếu là tại vì trong đêm Úc Lê Xuyên đặc biệt đễ thấy, cô một chút liền có thể nhìn thấy.
Úc Lê Xuyên thấy được cô liền bước nhanh đi tới, tựa hồ như mỉm cười, cô có thể nghe được trong lời nói cậu ta có ý cười: "Có lạnh không? Tôi mua trà sữa co chị."
Mặc Sênh nhìn thấy trà sữa có chút chần chừ, sau đó đưa tay nhận lấy.
Úc Lê Xuyên một mực nhìn cô, chú ý tới biểu cảm trên khuôn mặt cô, hỏi: "Thế nào"
"Thật ra chúng tôi không thể uống cái này."
"A, cái này lượng calo thật sự rất cao, phòng ngừa doping sao?"
"Chủ yếu là ảnh hưởng tới cơ bắp. Về phương diện thuốc kích thích, trước ba tháng chúng tôi ăn uống ở căng tin là được, nhưng rất nhiều người chuyên nghiệp đều là dứt khoát không ăn. Đội chúng tôi huấn luyện viên quả không có nghiêm khắc như vậy, nhưng đồ chiên và nước uống có ga là tuyệt đối không cho phép đụng, trà sữa cũng bị xếp vào trong đó."
Úc Lê Xuyên nhẹ gật đầu, biểu thị mình đã nhớ kĩ: "Được, Tôi đã biết, về sau sẽ tránh, tôi chẳng qua là cảm thấy mua trà sữa sẽ thích hợp với chị."
"Có thể ấm tay sao."
"Không, ngọt giống như chị."
Mặc Sênh nghe xong liền bắt đầu nhếch miệng cười lớn, trả lại cho Úc Lê Xuyên câu châm chọc: "tra nam các cậu có phải là khắp nơi tán tỉnh? Tôi đã lớn như vậy đây là lần đầu tiên có người nói ngọt."
Úc Lê Xuyên bị một quyền này khiến thân thể choáng một cái, ánh mắt kinh ngạc, sau đó xoa ngực nói: "Tôi là thật tâm, nụ cười của chị thật sự rất ngọt"
"Đừng nói nữa, tôi nổi da gà rồi" Mặc Sênh nói cầm chiếc túi của mình đưa cho Úc Lê Xuyên, "trong này là sách tham khảo cùng sách giáo khoa, chủ đề của chúng tôi là khoa học kĩ thuật Hưng Quốc. Tôi còn mang theo cho cậu chút lạp xưởng đỏ đặc sản Cáp Nhĩ Tân, mẹ của bạn cùng phòng tôi đặc biệt mang tới, cái này cậu từng thử qua chưa?"
"Không có, nhưng tôi có thể thử một chút, cảm ơn chị."
Mặc Sênh vẫn cười, nói: "Tôi cảm ơn cậu mới đúng, trà sữa này tôi nhận, nhưng quá phân nửa là hiếu kính bạn cùng phòng. Có thể mạo muội hỏi một câu thành tích thi tốt nghiệp trung học của cậu thế nào?"
"Tôi không tham gia thi đại học, là được cử đi."
""Người như cậu có thể đoạt giải thưởng quốc tế lớn, sao không đi học trường nghệ thuật Bắc Kinh mà lại đến chỗ chúng tôi?"
"Thật ra tôi đặc biệt tới đây vì một vị lão sư. Vị lão sư này là người địa phương, ở lại quê nhà làm giáo viên. Ông ấy đều nổi danh ở quốc tế, từng là thầy giáo của cha tôi, được làm học trò của ông ấy cũng là tôi tam sinh hữu hạnh."
*Tam sinh hữu hạnh: Câu thành ngữ này thường được sử dụng để nói về mối duyên kì ngộ của một ai đó lớn hơn người bình thường rất nhiều. Thường được nói để ám chỉ phải rất có phúc mới đạt được một thành quả nào đó, mối quan hệ nào đó, đề cao lên mối lương duyên quan hệ với người đó.(Nguồn: google)
Mặc Sênh cho tay vào bên trong túi áo hiểu rõ gật đầu, nói: " Tôi cũng vậy, trụ sở huấn luyện đội tỉnh ngay tại bên trong trường chúng ta, thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng cũng không có nghĩa là có thể vào đội trường liền có thể tiến vào đội tỉnh, bên trong đội chúng tôi cũng thật phức tạp, toi có học tỷ đã bắt đầu thực tập."
"Vậy còn chị?"
" Tôi bảo vệ nghiên cứu."
"a..."Úc Lê Xuyên thở dài một hơi, nói tiếp, "Vậy rất tốt."
Úc Lê xuyên nó rồi đem khăn quàng cổ của mình tháo xuống quàng lên cổ Mặc Sênh.
Mặc Sênh mặt đầy kinh ngạc nhìn chiếc khăn màu đen, lại ngẩng đầu nhìn Úc Lê Xuyên một chút, chỉ thấy một mảnh ánh sáng cũng không biết biểu lộ khuôn mặt của cậu.
Thế là ánh mắt của cô dời lên trên, nhìn thấy điện tâm đồ liền đem ánh mắt dời đi.
"Kỳ thật.......không cần chăm sóc tôi như vậy, chúng tôi luyện thể dục thể trạng đều tốt." Mặc Sênh giật giật khăn quàng cổ nói.
"Mang theo đi, quả nhiên người xinh đẹp phối hợp làm sao đều nhìn rất đẹp."
Mặc Sênh đột nhiên có chút lúng túng, đưa tay gãi gãi gương mặt của mình, sau đó nín cười nói: "Cảm ơn"
"Cực kì vinh hạnh."
Mặc Sênh vừa chỉ chỉ cái túi nói: "tôi lần trước còn đánh cậu, còn ba phen mấy bận làm phiền cậu, có phải là thật xấu hổ?"
"Không có, tôi rất vui vì có thể nhanh như vậy lại lần nữa nhìn thấy chị."
'"Nếu như cảm thấy rất phí sức cậu cũng không cần miễn cưỡng, tôi chính là không muốn bị thành viên trong nhóm oán trách, quả thật cùng đường, ngày mốt chúng tôi gặp gặp nhau thảo luận làm ppt."
"Không có việc gì, tôi sẽ giúp chị sửa lại trong một ngày."
Úc Lê Xuyên nói xong, dùng ngón tay gõ gõ gõ bên trên vành nón cô, sau đó nói: 'Vậy tôi đi trước, trở về nhìn xem những sách này cùng bài tập của chị."
"Được!" Mặc Sênh nhìn thấy Úc Lê Xuyên muốn đi, nhớ ra cái gì đó liền vội vàng nói, "Niên đệ, Tiền của cậu còn chưa nhận đâu."
Úc Lê Xuyên lắc đầu trả lời: "Tiền không cần đưa tôi, nhưng mà chị muốn mời tôi ăn cơm. A, đúng rồi, tôi giúp chị làm bài, có thể hay không mời hai lần?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]