“Tư Hạo đâu?”.
Thiên Dực nhíu mày “Hình như là ở khu tập trung”.
“Ừm, cậu và Đại Hắc đi tìm mang tên cẩu già Trần đó về đây cho tôi. Ông đây không tin tên cẩu già đó không nhúng tay vào”. Giọng nói hắn mang 7 phần phẫn nộ 3 phần như bảy…..
—————
Sau hơn một tuần lễ, ngày nào Doãn Mặc Nhiên cũng ra vào phòng Sở Tư hơn mười lần sáng chiều.
Phiền đến mức phải để Mộc Khiết đuổi thì hắn mới chịu rời đi.
Vẫn như thường lệ, mỗi sáng Doãn Mặc Nhiên sẽ đến xem tình hình của cô.
Hắn tiến lại gần bên giường, cúi người ngắm nhìn gương mặt tái nhợt đã ốm đi mấy phần của cô. Hắn khẽ đưa tay chỉnh lại sợi tóc nằm lệch trên mặt cô, cơ mặt cô vậy mà lại có chút phản ứng lại?!
Sở Tư mơ màng hé mở mắt, vừa tỉnh dậy đập vào mắt cô là một nam thần đang nhìn mình chằm chằm.
Sở Tư nhăn mặt nhìn xung quanh, hơn vài giây sau cô mới nhận thức được vấn đề liền bật ngồi dậy hét toáng lên “Anh là….là ai? Anh làm gì trong phòng tôi?” Cô chỉ tay vào mặt Doãn Mặc Nhiên.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi”.
Nghe tiếng hét của cô, Mộc Khiết ở phòng bên cạnh tỉnh giấc vội vã chạy qua xem. Vừa đi đến cửa đã thấy bóng lưng Doãn Mặc Nhiên, cô lại bày ra bộ mặt chán ghét.
“Cô là ai? Các người là ai vậy?”. Sở Tư quỳ trên giường chỉ tay vào 2 người trước mặt.
Lúc này đầu cô bỗng truyền đến một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-yeu-mat-roi/3317662/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.