Sở Tư bị nhốt trong căn phòng đó cũng hơn 2 ngày, mỗi ngày đều có người mang đồ ăn đến nhưng cô chẳng động đũa đến 1 miếng. Gương mặt xinh đẹp trắng trẻo bây giờ lại trở nên tái nhợt thiếu sức sống… Cô không hề làm loạn, ngược lại cũng không thấy sợ. Cảm thấy nơi này có chút gì đó làm cô cảm thấy nhớ nhung, có chút quen thuộc.
“Cạch”.
Tiếng mở cửa vang lên, Ed bước vào trong tay khẽ khép cánh cửa lại. Khoé miệng khẽ cong lên nhìn cô.
“Anh là ai? Sao lại bắt tôi? Mau thả tôi ra đi”. Sở Tư lạnh tanh nhìn về phía Ed, mặt có chút biến sắc trở nên kích động.
Ed không trả lời trực tiếp đi đến bên giường đưa tay bóp chặt gương mặt trắng trẻo có chút tái nhợt của cô nâng lên, Sở Tư nhăn mày vùng vẫy thoát khỏi tay hắn.
“Đúng là người của Doãn Mặc Nhiên, không tầm thường”. Ed nở nụ cười làm lộ hàm răng trắng tách đều tăm tắp.
Sở Tư đưa mắt lườm hắn, trong ánh mắt cô bây giờ vừa tuyệt vọng nhưng lại mang theo tia câm phẫn “Rốt cuộc anh muốn gì?”.
Hắn buông cô ra, lùi về sau mấy bước rồi tiến về phía cửa sổ, móc ra trong túi một hộp thuốc là màu đen cùng chiếc bật lửa vàng rồng.
“Từ trước đến giờ cái gì tôi cũng thua tên đó, cái gì tôi muốn hắn đều đoạt lấy”. Ed châm điếu thuốc trên miệng, hít một hơi thật sâu nhả ra một làn khói trắng xoá trên không trung rồi nói tiếp.
“Rất lâu về trước tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-yeu-mat-roi/3316014/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.