Sở Tư khẽ nhếch mày rồi đi tiếp, cô đến văn phòng giám đốc thì chẳng thấy đâu. Rõ ràng nói chốc nữa sẽ lên công ty, qua 3 tiếng rồi chẳng thấy người đâu. Lừa người à!?
Sở Tư rầu rĩ đi vòng quanh công ty, vừa đi ngang qua phòng kỹ thuật nhìn thấy Thiệu Vân đang tám chuyện cùng nhân viên. Nhìn thấy cô ấy có thể tự nhiên với mọi người như vậy cô cũng vui lây, Thiệu Vân có vẻ không xấu xa như mọi người đồn đoán.
Vừa nhìn thấy cô đứng lấp ló ngoài cửa, Thiệu Vân liền nhanh chân chạy về phía cô.
“Sở Tư, đêm qua chị về nhà an toàn không?”. Cô lo lắng nhìn Sở Tư.
Vốn dĩ cô mới là người nên hỏi câu này chứ nhỉ? Sở Tư thầm nghĩ
“Ừm, đêm qua em về nhà kiểu gì thế?”.
“Chẳng nhớ, chỉ nhớ có anh chàng đẹp trai nào đó bưng lên quăng vào xe còn lại thì chẳng nhớ gì nữa”. Thiệu Vân kể với đôi mắt sáng rực “Anh chàng đó tuy trông khá lạnh lùng nhưng lại rất đẹp trai mê người”. Khiến cô trong lúc say vẫn nhớ rõ mặt, chắc chắn không tầm thường.
Đêm qua người đưa cô về là Doãn Mặc Nhiên, nên chắc người đưa Thiệu Vân về cũng phải là người của Doãn Mặc Nhiên!
“Có phải cậu ta tóc nâu dài chừng này, cao chừng này không?”. Sở Tư tìm mọi cách miêu tả chàng trai mà Thiệu Vân đang nói đến.
“Đúng vậy, chị quen anh ta sao?”.
Sở Tư khẽ lắc đầu “Không quen, chỉ biết tên thôi”.
Tia hi vọng của Thiệu Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-yeu-mat-roi/3313158/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.