Tại toà biệt thự riêng của Doãn Mặc Nhiên,
“Lão đại, bọn làm loạn đã biết được anh quay về nước. Sợ anh làm lại trật tự nên bọn chúng đánh liều truy lùng anh, bây giờ ra ngoài tuyệt đối nên cẩn thận”. Thiên Dực đứng cạnh ghế sofa nơi Doãn Mặc Nhiên đang ngồi, hắn ung dung ngồi trên ghế nhâm nhi ly rượu vang.
“Hay thời gian này anh đi cùng bọn tôi xử lý lại An Dương*”. Mộc Khiết ngồi bên bệ ghế sofa hướng mắt về phía Doãn Mặc Nhiên.
“Đêm qua nếu không nhờ có tôi và Thiên Dực âm thầm theo dõi 2 người thì cái mạng chuột nhỏ của cô ta chưa chắc đã giữ được”. Mộc Khiết lên tiếng đầy bất mãn.
Doãn Mặc Nhiên là nhân vật có tiếng tăm trong giới ngầm này, nên việc phải dè chừng khi ra ngoài là chuyện bình thường. Có người ghét, người kính nể nhưng đa số là muốn đoạt lấy cái mạng của anh.
Dù sao khi nghe đến tên của anh, người trong giới phải 3 phần kính nể 7 phần dè chừng. Anh lăn lộn không biết bao nhiêu năm vào sinh ra tử, trên người vậy mà chỉ có những vết sẹo nhỏ vặt vãnh. Chưa từng có vết sẹo to hay đạn bắn ở bất kỳ chỗ nào trên cơ thể.
Thiên Dực vừa nghe đến tối hôm qua liền họ “khụ khụ” vài cái, hôm qua theo dõi bảo vệ sát sao như vậy. Chuyện gì đã xảy ra trừ Doãn Mặc Nhiên ra bọn họ đương nhiên là người biết rõ nhất.
Lúc này Đại Hắc cùng vài đàn em mang đến 1 người đàn ông trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-yeu-mat-roi/3311193/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.