Trời còn chưa sáng, bóng tối bao phủ không gian, một ngôi sao sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm, dần dần phía đông lộ ra vệt sáng, bình minh dâng lên.
Đông Thần xoa xoa khóe mắt hơi đỏ, cặp lông mi dày đọng ánh nước, đôi môi hồng khẽ nhếch phát ra âm thanh đầy giọng mũi, "Anh ơi em buồn ngủ quá, thôi mà."
Ánh mắt Đông Thần dịu dàng vô cùng, anh cúi người hôn tóc cậu, "Anh không làm nữa, ngủ đi."
Sau khi dỗ Đông Thần ngủ anh đang định nhìn qua Đản Đản trong rổ thì tầm nhìn bỗng dừng lại.
Trong rổ có tiểu nhân ngư màu bạc đang ôm bé trứng ngủ say sưa. Quả cầu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào gương mặt bụ bẫm của cậu nhóc, lông mi rõ từng sợi, ánh vàng loang lổ.
Không biết vì sao mà Hàn Trạm nhìn tiểu nhân ngư này hơi không vừa mắt, ngón tay anh khẽ động nhưng rồi cũng không hất đứa nhỏ ra ngoài.
Anh quay người ôm Đông Thần, khép mắt đi ngủ.
Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ vào nhà, Đông Thần nóng tới đỏ bừng mặt, vô thức dùng đuôi hất nước té lên người.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cậu cảm thấy có thứ gì đó nhảy nhảy trên mặt mình, long mi ngưa ngứa.
Cậu không nhịn được mà mở mắt ra, mơ màng nhìn thấy một bàn tay nho nhỏ đang vuốt lông mi cậu.
Cậu hơi đờ đẫn, một lát sau mới bật cười, "Là Đâu Đâu đấy à."
"Đâu Đâu ~" tiểu nhân ngư vui lắm, nhóc ghé lên mặt Đông Thần, đuôi cá phe phẩy ở cằm cậu.
Đông Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/897998/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.