Gió biển mát rượi xua đi cái nóng sau giờ ngọ, bọt biển trắng xóa vỗ lên ghềnh đá, mặt trời dâng cao, bầu trời xanh quang đãng và biển xanh nối thành một đường.
Trên rặng san hô có một quả trứng trắng xinh xắn nằm đó, dưới làn nước trong suốt có chiếc đuôi xanh thong thả đong đưa, vảy màu lam lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Một lát sau Đông Thần vươn ra khỏi mặt nước, trong miệng ngậm một con cá nhỏ, cậu vừa bơi vừa cắn, hai ba miếng đã ăn hết.
"Anh ơi để em trông Đản Đản cho."
Hàn Trạm ấn đầu cậu xuống nước (ủa anh J),"Bên ngoài nóng lắm, e đợi dưới nước đi, không cần ra đâu."
Hôm nay là ngày thứ 15 Đản Đản ra đời những vẫn không có dấu hiệu phá vỏ như cũ.
Đông Thần không tin Đản Đản là quả trứng chết, có lẽ Đản Đản giống cậu cần mấy tháng mới có thể phá vỏ.
Thời gian chờ đợi dài tới mức khiến người ta lo lắng.
Lúc này đây Đông Thần rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi lòng của ba và cha mình, đổi thành cha mẹ nhân ngư khác nếu trứng qua nửa tháng còn không nở thì họ sẽ từ bỏ quả trứng này.
Cậu lại vươn ra khỏi mặt nước một lần nữa, nỗi ưu sầu vương giữa đôi mày, "Anh à, hay là chúng ta đi tìm Lạc Tịch đi?"
Hàn Trạm xoa tóc cậu, giọng hơi trầm xuống, "Thần Thần đừng buồn, Đản Đản chắc chắn sẽ nở thôi."
"Em biết mà." Đông Thần cong môi, cậu nhẹ nhàng nói, "Đản Đản cũng đang cố gắng ra ngoài."
Hai người thương lượng rồi quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/897997/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.