Một bóng đen như quỷ mị xuyên qua rừng tảo lớn, khi đi qua giữa đám san hô ở trung tâm Hải Thành thì bỗng bừng lại, cá Linh bơi qua mặt anh, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt lạnh lùng, tạo ra những sắc thái khác nhau.
Lúc này cả người anh dính đầy máu tanh, khi bơi qua những khóm san hô, nghĩ đến nhân ngư mềm mại nào đó, ánh mắt sắc bén dịu đi mấy phần. Anh dừng lại, rửa sạch máu tươi trên người rồi mới thong thả bơi về phòng.
Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, trong phòng rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc kia.
Hàn Trạm bỗng chốc trở nên nóng nảy bất an, thậm chí còn muốn vọt vào căn nhà tròn tròn đối diện cướp nhân ngư của mình về.
Nhưng mà không được.
Sẽ dọa em ấy.
Hàn Trạm nắm chặt nắm tay, cơ thể cứng đờ nằm trên giường đá, nhắm mắt lại ép mình đi ngủ.
Khi ý thức đang dần mơ màng, anh bỗng nghe thấy âm thanh trong trẻo của thiếu niên, cậu gọi, "Anh ơi."
Hàn Trạm đột nhiên mở bừng mắt, đối diện với gương mặt mỉm cười của thiếu niên.
"Thần Thần." Hàn Trạm như đang trong mơ, anh vươn tay sờ mặt Đông Thần.
Thiếu niên da trắng như ngọc, tinh xảo mịn màng, đôi mắt ướŧ áŧ nửa khép nửa mở nhìn anh.
"Sao em lại ở đây?" Hàn Trạm nhẹ giọng hỏi.
Đông Thần dựa sát vào cánh tay anh nằm xuống, sườn mặt hướng về anh. Lông mi thiếu niên hơi run, tạo nên góc dịu dàng trên gương mặt trắng như sứ, giọng cậu mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/897980/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.