Chương trước
Chương sau
"Đông Thần, bọn anh chuẩn bị về Hải Thành, em thì sao?" Nguyên Khê nghiêng nghiêng đầu, mái tóc dài vàng óng buông tới hông, khi nói chuyện khóe môi hơi cong, nụ cười dịu dàng như nắng ấm ngày đông.
Nguyên Khê sau khi thành niên càng thêm xinh đẹp, dáng vẻ có mấy phần giống Lung Hồi, chẳng qua khí chất của Lung Hồi thiên về lạnh lùng, Nguyên Khê thì dịu dàng như ánh dương.
Kỳ sinh sản sắp tới, nhóm nhân ngư bọn họ mới vừa thành niên đã gấp không chờ nổi muốn quay về Hải Thành, tham gia "Tiệc xem mắt" năm nay.
Đông Thần buồn ngủ ngáp một cái, cậu chậm rãi nhai thịt hải thú, đôi mắt khẽ chớp, "Em cũng về, em nhớ anh em."

Cậu cảm thấy mình cách thành niên còn thiếu một chút gì đó, vốn đã phá vỏ chậm hơn đám Nguyên Khê ba tháng, chắc là cũng không thể thành niên ngay được.
Mấy hôm trước Hải Thành xảy ra chút chuyện, Lôi Triết đã gọi Hàn Trạm về.
Đông Quỳ cười hì hì hỏi, "Hay là chú Lôi Triết giới thiệu bạn tình cho anh ta?"
Vừa dứt lời đã bị Tác Đồ gõ vào đầu.
"Ui da!" Đông Quỳ ôm đầu, quay lại trừng mắt nhìn Tác Đồ, "Sao cậu đánh tôi!"
Tác Đồ nhếch môi, "Ngu ngốc!"
"Cậu mới là đồ ngốc ấy, siêu ngốc!"
Dù cho đã là nhân ngư thành niên thì khi cãi nhau vẫn ấu trĩ như tiểu nhân ngư mà thôi.
Giữa trận cãi vã nhốn nháo, Đông Thần mím môi, nhỏ giọng phản bác, "Không đâu." Anh nói rồi, không tìm bạn tình.
Đôi mắt vàng kim của Nguyên Khê khẽ nhích, kỳ sinh sản sắp tới, dạo gần đây bọn cậu thấy rõ ánh mắt Hàn Trạm nhìn Đông Thần càng bớt kiềm chế, giống như thú dữ nhìn chằm chằm con mồi.

Nhân ngư giống đực thích Đông Thần nhiều đến mức có thể vòng quanh Hải Thành một vòng, mọi người vốn định chờ Đông Thần thành niên rồi tỏ tình với cậu.
Nhưng không ngờ còn chưa chờ được đến khi Đông Thần thành niên, các nhân ngư "như hổ rình mồi" này đều bị Hàn Trạm lặng lẽ giải quyết.
Mấy hôm nay các nhân ngư giống đực độc thân ôm nhau khóc ròng, là do đối thủ quá mạnh chứ không phải bọn họ không thích Đông Thần đâu.
Nghĩ tới đây Nguyên Khê bật cười, mọi người đều nhìn ra "lòng dạ thâm sâu" của Hàn Trạm, cũng chỉ có Đông Thần vẫn ngây thơ nghĩ rằng hai người vẫn là tình anh em.
À đúng rồi, còn cả Đông Quỳ đầu thiếu sợi gân nữa.
Sau khi tạm biệt Tả Luân, một đám nhân ngư quay về Hải Thành.
Gió mát thổi nhẹ quét qua bờ biển, san hô trồi lên mặt nước đón gió đung đưa, hải vực lại đón chào một nhóm nhân ngư thành niên.

Nhân ngư thành niên năm nay nhiều gấp đôi năm ngoái, khoảng hai ba trăm. Nhân ngư các hải vực lân cận nghe tin thì không khỏi xao động, không tiếc ngàn dặm xa xôi tới nơi muốn tìm một bạn tình mạnh mẽ, tốt nhất là có thể sinh ra một tiểu nhân ngư chất lượng tốt.
Hàn Trạm vừa về Hải Thành không lâu đã bị mấy nhân ngư vây quanh.
Các nhân ngư trước giờ rất phóng khoáng, chỉ cần hợp mắt sẽ mạnh dạn theo đuổi.
Hàn Trạm bơi qua rừng tảo lớn thì thấy một nhân ngư giống cái tiến tới, anh lùi lại phía sau, giữa đôi mày hiện lên chút không kiên nhẫn, "Ta có bạn đời rồi."
Nhân ngư giống cái hờn dỗi nói, "Trên người ngươi không có hơi thở của nhân ngư khác, ngươi muốn lừa ta ư, ta co chỗ nào không tốt, toàn bộ hải vực các ngươi cũng không có nhân ngư giống cái mạnh hơn ta đâu."
Nhân ngư giống cái tới từ hải vực sát bên.
Hải vực của họ định sát nhập với Atlantis nên Lôi Triết mới gọi Hàn Trạm về gấp. Mọi người quyết định dùng võ lực phân định thắng thua, bên nào thắng, hải vực sẽ do bên đó quản lí.
Nhân ngư giống cái này có vẻ vừa mới thành niên nên chưa nghe "công trạng vĩ đại" của Hàn Trạm năm ngoái, nếu biết anh từng b0p chết nhân ngư giống cái thì chắc sẽ sợ tới mức không dám theo đuổi nữa.
Cho đến tận khi Hàn Trạm khiến nhân ngư kia tức xì khói bỏ đi, Ngải Thụy mới bơi ra từ đằng sau.
"Chậc chậc chậc." Hắn cảm khái một tiếng, "Nhân ngư xinh đẹp nhường vậy cháu cũng chướng mắt à?"
"Chú thích thì đi mà theo đuổi." Hàn Trạm lạnh lùng nói.
"Thôi, chú thích dịu dàng đáng yêu cơ." Đầu óc Ngải Thụy nảy số, ba hoa, "Đáng yêu như Đông Thần chẳng hạn..."
Còn chưa nói xong đã bị Hàn Trạm quất đuôi vào mặt.
Ngải Thụy che lại mặt mũi bầm dập, bơi về khu biển nông, khéo sao lại đụng trúng nhóm Đông Thần đang về, Ngải Thụy quay đầu định chuồn.
Đông Quỳ mắt sắc, lập tức nhìn thấy nhân ngư đuôi đen nào đó, vui vẻ vẫy tay gọi, "Chú Ngải Thụy ơi, bọn cháu về rồi này ~"
Thái dương Ngải Thụy hơi giật, vốn định giả bộ không nghe thấy nhưng nhóm Đông Quỳ đã bơi lại đây.
Nguyên Khê nhìn thấy mặt Ngải Thụy hơi sưng thì thở dài, "Chú Ngải Thụy, chú lại đánh nhau với ai à?"
Ngải Thụy giật giật khóe môi, "Shhh, còn ai ngoài tên khốn Hàn Trạm kia chứ." Thật bá đạo, hắn chỉ đùa một chút cũng không được.
Lúc nói chuyện, khóe mắt lơ đãng đảo qua mặt Nguyên Khê, bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn kĩ Nguyên Khê, Nguyên Khê sau khi thành niên có một khuôn mặt xinh đẹp đến ngây người.
Ngải Thụy cười nói, "Nguyên Khê của chúng ta cũng thành niên rồi, vừa khéo tìm bạn tình kỳ sinh sản năm nay."
Nguyên Khê hơi xấu hổ cụp mắt, ý cười lan ra khóe môi.
"Chú Ngải Thụy, anh cháu đâu ạ?"
"Hàn Trạm ấy à..." Ngải Thụy kéo dài giọng, nói sâu xa, "Chú vừa thấy đi cùng với một nhân ngư giống cái tới rặng san hô cạnh bờ biển, chắc là đang tìm bạn tình đấy."
Đông Thần hơi ngơ ngác nhưng lập tức phản ứng lại, chú Ngải Thụy chắc chắn đang lừa cậu, cậu ngửi thấy hơi thở của anh ở gần đây, cũng đang bơi về phía này.
Giây tiếp theo Đông Thần đã rơi vào một lồng ngực lạnh lẽo, ngửi thấy hơi thở quen thuộc, cậu ngẩng đầu, giòn giã gọi, "Anh!"
"Về rồi à." Hàn Trạm cúi đầu nhìn Đông Thần, "Cao hơn rồi."
"Anh ơi, chú Ngải Thụy nói anh đi với nhân ngư giống cái tới rặng san hô!" Đông Thần lên án nhìn Ngải Thụy, thở phì phì.
Hàn Trạm nhàn nhạt liếc qua Ngải Thụy đang cười ngả ngớn, "Chú ấy lừa em thôi, mấy hôm nay anh rất bận, không rảnh tới rặng san hô."
Đông Thần khe khẽ thở ra.
Ngải Thụy nhân lúc Hàn Trạm không để ý nhanh chóng chuồn mất.
Nguyên Khê cũng không quấy rầy họ, vẫy tay hô, "Bọn anh về trước, ngày mai lên mặt biển chơi nhé."
Hàn Trạm hơi nheo mắt, không dấu vết giấu đi vẻ sâu xa trong mắt, "Ngày mai các em định lên mặt biển chơi?"
Đông Thần ngoan ngoãn nói, "Đông Quỳ muốn tìm bạn tình, bảo bọn em ngày mai đi xem cùng."
"Thế à."
Lúc về, trong đầu Đông Thần vẫn vang lên câu "Thế à" kia của Hàn Trạm, cậu len lén nhìn vẻ mặt anh, thử thăm dò hỏi, "Anh ơi, anh giận đấy à?"
"Vì sao anh phải giận?"
Trong đôi mắt trong trẻo của Đông Thần hiện lên vẻ hoang mang, cậu cảm thấy hình như tâm trạng anh không được tốt lắm.
Bàn tay rộng lớn của Hàn Trạm xoa đầu Đông Thần, "Đừng nghĩ nhiều, ngày mai chơi vui vẻ." Nói đến câu sau, Hàn Trạm gằn từng chữ một, giọng điệu hơi nặng.
"Nhưng mà." Hàn Trạm lại nói, "Em còn chưa thành niên, nhìn là được, không được tìm bạn tình."
Đông Thần nhìn Hàn Trạm, vẻ mặt nghiêm túc, "Em không tìm bạn tình."
"Không thì tốt."
Bơi tới Hải Thành Đông Thần mới phát hiện trong thành tới rất nhiều nhân ngư lạ mặt.
Năm ngoái cũng có rất nhiều nhân ngư tới hải vực tìm bạn tình, nhưng họ chỉ hoạt động trên mặt biển, gần như không vào trong nước, nhưng lần này nhân ngư ở Hải Thành rõ ràng là từ hải vực khác tới.
Hàn Trạm giải thích, một số nhân ngư muốn gia nhập hải vực họ, số khác là tới học cách xây dựng Hải Thành.
"À." Đông Thần bừng tỉnh gật đầu, thì ra là vậy.
Nói xong, hai người quay lại căn nhà tròn tròn của Già Li. Sáng sớm nay Già Li biết Đông Thần về nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Già Li nói, "Cục cưng về đúng lúc lắm, hai ngày nữa có mấy nhân ngư tới đây khiêu chiến với chúng ta."
"Vì sao ạ?"
Già Li nhét một miếng thịt Sí Ngư vào miệng Đông Thần, cười nhạt nói, "Còn không phải là vì thấy chúng ta xây Hải Thành tốt quá, có ý nghĩ không an phận hay sao."
Dứt lời, đôi mắt Già Li nheo lại đầy nguy hiểm.
Atlantis có vị trí địa lí rất thuận lợi, gần đất liền, dọc bờ biển còn có rặng san hô kéo dài vô cùng thích hợp để ấp tiểu nhân ngư, mỗi năm đều có vô số nhân ngư tới đây vượt qua kỳ sinh sản. Bây giờ nơi này còn xây Hải Thành, có thể chắn gió lốc, nhân ngư các hải vực xung quanh đố kị đến đỏ cả mắt.
Thậm chí còn tính toán không mất một binh một tốt chiếm lấy hải vực này, nên mới có cái gọi là khiêu chiến.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, bớt cho Lôi Triết phải đi đấu khẩu với bọn chúng.
Đông Thần ăn xong đang muốn về với Hàn Trạm thì lại bị Già Li kéo lại, "Cục cưng ở lại đi, đêm nay cha Lôi Triết của con không về."
Đông Thần đã lâu không ngủ với ba, cậu nói với Hàn Trạm, "Anh ơi, em ngủ với ba, anh về đi nhé."
Hàn Trạm thu lại tầm mắt, "Ừm."
Bóng tối lặng lẽ bao trùm Hải Thành, dạ minh châu khảm trên vách đá tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, trong phòng sáng như ban ngày.
Đông Thần và ba Già Li cùng nằm trên giường đá.
"Cục cưng sắp thành niên rồi nhỉ." Già Li mở đầu câu chuyện, vì để nhóc con ở lại mà tốn công tốn sức đuổi Lôi Triết ra ngoài ngủ một đêm.
Đông Thần lắc lắc đuôi cá, chậm rãi nói, "Ba à, con cảm thấy còn thiếu một chút gì đó."
"Không cần gấp." Già Li híp mắt cười rộ, "Nhưng mà sau khi nhóc con thành niên thì phải tìm bạn tình rồi chứ, nhóc con thích nhân ngư giống được hay nhân ngư giống cái?"
Đông Thần mở to mắt, cậu còn chưa nghĩ tới vấn đề này, đại khái là do trải nghiệm làm người mười mấy năm khắc quá sâu, bây giờ cậu mới ý thức được mình là nhân ngư có thể đẻ trứng.
"Ba, con không muốn tìm bạn tình." Đông Thần vùi mặt trên vai Già Li.
Già Li nghĩ thầm, nhóc con ngốc, con còn không thành niên chỉ sợ Hàn Trạm nghẹn phát điên mất. Đêm nay y giữ nhóc con lại vì sợ Hàn Trạm không nhịn được khiến nhóc ngốc sợ hãi.
"Con không tìm thì ba tìm cho Hàn Trạm nhé." Già Li cố ý nói, "Hàn Trạm thành niên đã hơn một năm chắc là cũng muốn có bạn tình rồi, con hỏi giúp ba xem nó thích nhân ngư như thế nào?"
"Ba." Đông Thần không vui chọc chọc tay Già Li, "Anh nói rồi, không tìm bạn tình."
Già Li cười hừ một tiếng, "Là chính nó không muốn hay là con không cho nó tìm?"
"Cục cưng à, nhân ngư càng mạnh, trong kì sinh sản sẽ càng nóng nảy khó chịu, chờ con thành niên sẽ hiểu thôi."
Đông Thần hoang mang bối rối, "Nhưng chú Ngải Thụy rất mạnh mà cũng không tìm bạn tình đấy thôi."
Già Li chửi thầm một câu, Ngải Thụy là là một đẳng cấp khác rồi, y hắng hắng giọng, "Con không biết đâu, Ngải Thụy thực ra cũng khó chịu lắm, mỗi tối đều phải ôm đá cọ."
"Vì sao lại..." Nói được một nửa Đông Thần lập tức hiểu ra, gương mặt nháy mắt đỏ bừng, cậu bụm mặt, lộ ra đôi mắt long lanh ánh nước, khóe mắt mang theo nét quyến rũ ngây ngô.
Già Li nhướng này, "Chẳng lẽ con cũng muốn Hàn Trạm mỗi tối đều phải ôm đá cọ à?"
"Ba, ba đừng nói nữa mà." Đông Thần chôn mặt, xấu hổ nói.
Không biết có phải câu nói này của Già Li có tác dụng không mà sau khi ngủ, Đông Thần nằm mơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.