"Anh ơi, muốn giường tròn."
Vì vậy Hàn Trạm làm giường đá hình tròn.
"Anh ơi, cửa sổ cũng tròn."
Hàn Trạm hơi khựng lại, rồi lại làm của sổ hình tròn.
"Anh ơi, nhóc con muốn có hoa."
Vì thế Hàn Trạm lại khắc thêm mấy bông hoa lên vách tường.
Đông cục cưng chống nạnh bơi vòng quanh căn phòng nhỏ, hài lòng cười híp mắt, bé còn đặc biệt hái một bó hoa biển rất đẹp treo lên nóc nhà.
Còn dán thêm sao biển lên vách tường, ngoài cửa thì treo chuỗi vỏ sò, cuối cùng thì gắn dạ minh châu sáng lấp lánh lên trần nhà.
Chẳng mấy chốc mà một ngôi nhà tròn tròn đã hiện lên trước mắt mọi người.
Đông cục cưng vui vẻ đi ra đi vào mấy lần mới nhận ra được có gì đó không đúng, vì sao bên trong chỉ có một gian phòng, vậy nhóc con ngủ ở đâu?
"Anh ơi, anh ơi!"
Hàn Trạm duỗi tay hất đám đá vụn trên cửa sổ, bình thản ngước mắt nhìn tiểu nhân ngư đang nhào tới, vươn tay đón bé, "Sao vậy?"
Đông cục cưng ghé vào bên vai không bị thương của Hàn Trạm, chu môi, nói to, "Nhóc con không có phòng!"
Biểu cảm trên mặt Hàn Trạm như là đột nhiên bừng tỉnh, "À, anh quên mất."
Đông cục cưng sốt ruột, vây đuôi như chiếc bàn chải nhỏ quét qua quét lại, "Vậy nhóc con ngủ ở đâu?"
Hàn Trạm mơn trớn mái tóc đen nhánh của tiểu nhân ngư, "Nhóc con có thể ở nhà anh."
Đôi mắt xanh lam của Đông cục cưng không ngừng nhìn vào trong phòng, ánh mắt ngập tràn khát vọng, nhưng mà, nhưng mà nhóc con rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/897954/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.