Đông cục cưng ngâm nga, bất tri bất giác nghiêng đầu dựa lên vai anh ngủ mất, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa.
Phát hiện chỉ có mỗi mình nằm trên giường vỏ trai, Đông cục cưng dụi mắt ngồi dậy, anh đâu rồi?
Có một chú cá voi xám đang cố chen đầu vào cửa, "Urr urr ~"
"Tiểu Hôi Hôi!" Đông cục cưng vừa bất ngờ lại vui mừng, hai tay ôm đầu Tiểu Hôi Kình, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên đấy, "Tiểu Hôi Hôi không sao chứ?"
"Uh uh!" Không sao hết á.
Hôm qua khi Long tộc nhân lúc đêm tối đánh lén, Tiểu Hôi Kình đã vô cùng thông minh dẫn theo bầy cá chạy trốn, vì vậy tránh được một kiếp.
Đông cục cưng cười khen ngợi, "Tiểu Hôi Hôi giỏi quá."
Tiểu Hôi Kình tránh ra, bầy cá lập tức tràn vào. Đông cục cưng bình tĩnh vươn tay, mấy con Sí Ngư nho nhỏ bơi tới, tranh nhau mút đầu ngón tay bé.
Đông cục cưng nhìn chằm chằm con Sí Ngư béo mập, mấp máy môi, nhóc con đói, muốn ăn thịt.
"Đông cục cưng! Đông cục cưng!"
Nghe thấy tiếng Đông Quỳ gọi, Đông cục cưng ngẩng đẩu lên nhìn, "Đông Đông?"
Đông Quỳ bơi nhanh lên trước, sau khi nhìn rõ đồ văn trên trán Đông cục cưng, nhóc ta há hốc miệng, lắp bắp nói, "Đông, Đông cục cưng, thì ra Nguyên Khê không lừa anh, em thật sự thức tỉnh đồ văn rồi."
Hai mắt Hill sáng bừng, "Đồ văn xinh đẹp quá, sau khi Đông cục cưng trưởng thành chắc chắn sẽ là nhân ngư mạnh nhất."
Vương miện nho nhỏ giữa trán giống như một hoa văn mỹ lệ, trên những mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-la-mot-nhan-ngu-gia/897953/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.